Page 225 - Bài Văn Mẫu
P. 225
đẹp bên ngoài đó đã che giấu thực tế nhức nhối bên trong. Ngược lại, cái xấu
cũng có thể lấn át cái đẹp. Tìm hiểu sâu về cảnh người đàn bà hàng chài,
Phùng lại thấy thực tế nhức nhối đã làm cho những nét đẹp của con người bị
lu mờ. Từ mối quan hệ phức tạp ấy, Phùng suy ngẫm và rút ra nhận xét: Để
hiểu được bản chất của đời sống thì người nghệ sĩ không thể nhìn nhận một
cách hời hợt, đơn giản, mà phải có cái nhin đa chiều, tỉnh táo và sâu sắc.
Phùng đã phát hiện ra những vẻ đẹp khác ẩn chứa đằng sau những bức ảnh
mà anh đã bỏ nhiều công sức mới chụp được. Nó không toàn bích như tấm
ảnh chiếc thuyền ngoài xa mà phản ánh vẻ đẹp của đời thường đa đoan, đa
sự. Người nghệ sĩ đừng bao giờ dùng cái nhìn đơn điệu, một chiều trước cuộc
sống vốn phức tạp và bí ẩn. Nghịch lí cuộc đời vẫn luôn là điều thách thức đối
với mỗi chúng ta nên đừng vì khao khát Cái Đẹp nghệ thuật mà quên đi hiện
thực, bởi nghệ thuật chân chính được khơi nguồn từ cuộc đời và được sáng
tạo ra vì cuộc đời. Trước khi là người nghệ sĩ biết rung động trước Cái Đẹp thì
hãy là con người biết yêu, ghét, vui, buồn trước mọi lẽ thường tình, biết hành
động vì những điều tốt đẹp của cuộc sống.
Sự thật trần trụi chứa đựng bên trong Chiếc thuyền ngoài xa chắc chắn đã
làm cho cách nhìn, cách nghĩ và cảm quan nghệ thuật của Phùng tháy đổi.
Bức ảnh thế sự đã được Nguyễn Minh Châu phác hoạ, được nhà nhiếp ảnh
chứng kiến và bấm máy thật giàu ý nghĩa. Nghệ thuật hướng về Cái Đẹp
nhưng không thể là sự lừa dối. Lãng mạn hoá cuộc đời, bôi hồng tô son hiện
thực cuộc đời là giả dối và vô nghĩa trong khi hiện thực cuộc đời còn nhiều mồ
hôi và nước mắt.
Phùng bàng hoàng nhận ra sau cảnh đẹp như mơ của chiếc thuyền ngoài
xa là bao nhiêu điều ngang trái, xót xa. Tình huống truyện được tạo nên bởi sự
tương phản giữa vẻ đẹp của chiếc thuyền ngoài xa với sự éo le trong gia đình
hàng chài. Chính gánh nặng mưu sinh chồng chất trên vai đã biến người
chồng thành kẻ vũ phu và khiến người vợ vì thương con, vì sự nghiệt ngã của
nghề đi biển, vì hoàn cảnh sống thiếu thổn trên thuyền và nhất là vì sự thấu
hiểu người chồng hiền lành nhưng cục tính nên đã nhẫn nhục chịu đựng những
hành động tàn bạo của chồng. Nhưng người mẹ ấy không biết là mình đã làm
tổn thương tâm hồn những đứa con. Thằng Phác vì thương mẹ, bênh vực mẹ
mà thành ra căm ghét chính cha đẻ của mình.
Phùng cay đắng nhận ra bi kịch và cái ác lộng hành trong gia đình thuyền
chài kia như thứ thuốc rửa quái đản, làm cho những thước phim huyền diệu mà
224