Page 230 - Bài Văn Mẫu
P. 230
ỉ'-
anh đã mất tất cả những người thân yêu, mất niềm hi vọng sum họp gia đình
sau bao ngày chiến tranh ác liệt, luôn cận kề với cái chết. Anh không muốn
trở về quê hương vì sợ không chịu nổi sự nhức nhối, day dứt do bao nhiêu kỉ
niệm êm đẹp gợi lên trong tâm trí. Lang thang nơi đất khách quê người, anh
chỉ còn nguồn an ủi duy nhất là vợ chồng người bạn chiến đấù cũ, nay cũng
phải lăn lộn vất vả mưu sinh. Xô-cô-lốp ở nhờ nhà họ và được bạn xin cho
một chân lái xe chở hàng trong đội vận tải. Công việc hằng ngày của anh là
chở hàng hoá từ thành phố về các huyện.
Sự thiếu thốn về vật chất cộng với nỗi đau tinh thần không thể nguôi ngoai
khiến sức khoẻ của anh ngày một yếu đi. Anh chẳng có thú vui gì ngoài thói
quen uống rượu; Thường cứ chạy xe xong trở về thành phố, việc đầu tiên
cũng dễ hiểu thôi, là tôi vào hiệu giải khát, nhấm nháp chút gì đó và tất nhiên
có uống một li rượu lử người... Phải nói rằng tôi đã quá say mê cái món nguy
hại ấy... Xô-cô-lốp cố dùng rượu để giải sầu nhưng nỗi sầu chẳng hề vơi mà
cứ kết lại thành hình thành khối nặng trĩu trong lòng. Điều đó thể hiện tâm
trạng đau đớn, bế tắc và tuyệt vọng của anh.
Ngẫu nhiên, cũng chính ở cái hiệu giải khát ấy, anh đã để ý tới chú bé mồ
côi Va-ni-a; Thế rồi một hôm, tôi thấy chú bé ấy ở gần cửa hàng giải khát,
hôm sau vẫn lại thấy... Cái dáng vẻ bên ngoài khốn khổ của chú bé đập vào
mắt anh, khơi dậy tình cảm xót thương: ...thằng bé rách bươm xơ mướp. Mặt
mũi thì bê bết nước dưa hấu, lem luốc, bụi bặm, bẩn như ma lem, đẩu tóc rối
bù, nhưng cặp mắt - cứ như những ngôi sao sáng ngời sau trận mưa đêm. Nó
vô tình khiến anh nhớ lại đứa con trai kháu khỉnh, thông minh mà anh hết
lòng yêu thương và kì vọng. Anh thú nhận: Tôi thích nó, và lạ thật, thích đến
nỗi bắt đầu thấy nhớ nó, cô' chạy xe cho nhanh để được về gặp nó.
Có lẽ sự thiếu thốn tình cảm gia đinh và khao khát có được người thân
bên cạnh là nguyên nhân của cảm giác ấy. Xô-cô-lốp cảm thấy ấm lòng khi
nhìn thấy chú bé, nghĩ về chú bé. Lòng nhân hậu đã làm sống lại tình phụ tử
thiêng liêng trong anh. Trái tim anh tưởng chừng đã bị nỗi đau đớn ghê gớm
làm cho chai đá thì giờ đây lại ấm nóng và đập những nhịp rộn ràng. Nghe
bé Va-ni-a thở dài, trong lòng anh trào lên nỗi xót thương vô hạn; Một con
chim con non nớt như thế mà đã học thở dài ư ? Đấy đâu phải việc của nó.
Anh chủ động làm quen với chú bé tội nghiệp và qua trò chuyện, ar;h biết chú
229