Page 232 - Bài Văn Mẫu
P. 232

V



       xót, lo lắng cho chú  bé với tất cả sự quan tâm và trách nhiệm của một người
       cha.  Anh  tắm  rửa  cho  chú  bé  sạch  sẽ,  đặt  lên  giường  ngủ  rồi  chạy  vội  ra
       cửa hàng tạp  hoá mua quần áo,  mũ  và  dép chọ con  trai mới.  Xô-cô-lốp làm
       tất cả những việc đó với niềm vui khó tả.  Những dòng nhà văn miêu tả tâm lí
       nhân vật Xô-cô-lốp trong đêm  đầu tiên  ngủ  cùng  chú  bé  Va-ni-a thật tinh tế
       và làm thổn thức trái tim người đọc:  Tôi rgủ chung với nó,  và lần đầu tiên,  sao
       bao  nhiêu  năm  tôi được  ngũ  một giấc yên  lành.  Nhưng  trong  đêm  cũng phải

       dậy đến  vài bốn bận.  Tôi thức giấc,  thấy nó  rúc vào nách tôi như con chim sẻ
       dưới mải rạ,  ngáy khe khẽ,  tôi thấy lòng  vui không  lời nào  tả  xiết I  Tôi không
       dám  trở mình để nó  khỏi thức giấc,  nhưng rồi không nén được,  tôi nhẹ  nhàng
       ngồi dậy đánh diêm ngắm nhìn nó ngủ...
         Xô-cô-lốp  không  giấu  sự  vất  vả,  khó  khăn  trong  những  ngày  đầu  nhận
       nuôi  chú  bé  Va-ni-a.  Nó  đòi  hỏi  ở  anh  lòng  kiên  nhẫn,  đức  vị tha,  tình  yêu
       thưdng  cùng  trách  nhiệm  của  người  cha,  người  mẹ :  Thời gian  đầu,  nó  còn
       theo tôi trong các chuyến xe,  nhưng rồi tôi hiểu ra  rằng như thế không ôó  Idi-
       Chỉ một  mình  tôi  thì  có  cần  gì đâu ?  Một  mẩu  bánh  mì,  một củ  hành  với  tí
       muối,  thế là  đủ  cho  một ngày của  đời lính.  Nhưng  thêm  nó  thì khác:  Khi  thì
       phải mua sữa cho nó,  khi thì phải luộc quả  trứng,  không có  thức ăn nóng cho
       nó  là  không xong... Tuy  nhiên,  chú  bé  Va-ni-a  dễ  thưđng  gợi  cho  Xô-cô-lốp
       nhớ tới đứa con trai mà anh yêu quý và điều đó đã bù đắp cho anh tất cả.
         Điều quan trọng  hdn  là Xô-cô-lốp luôn cố gắng tạo ra cho chú  bé  mồ côi
       một niềm vui,  một nguồn  an  ủi và tin tưởng vào anh  -  người  mà  nó tưỏng  là
       bố.  Cho  nên  mỗi  khi  bất  ngờ  chú  bé  hỏi  anh  về  một  thứ  gì  đó  như  cái áo
       bành tô bằng da mà trước đây bô' nó hay mặc thì anh phải tìm cách trả lời sao
       cho êm xuôi để Va-ni-a không nghi ngờ. Anh không muốn làm tổn thưđng trái
       tim non nớt của chú  bé tội nghiệp. Đó cũng là biểu hiện rất tự nhiên của tấm
       lòng nhân hậu.

         Cuộc đời của hai bố con Xô-cô-lốp tưởng chừng cứ thế trôi qua trong yên
       bình,  nhưng  số phận  bất hạnh  chưa buông tha anh.  Đến tháng  mười  một thì
       Xô-cô-lổp  gặp chuyện  rủi  ro:  Xe  anh  đụng  phải  chân  một con  bò  đi  ngang
       đường.  Con  bò  chẳng  làm  sao  nhưng  người  chủ  của  nó  vẫn  làm  ầm  ĩ nên
       Xô-cô-lốp bị  nhân viên  kiểm  soát giao thông thu  hồi  bằng  lái.  Anh  mất việc,
       phải đi  làm  thợ  mộc kiếm  sống qua ngày.  Một người  bạn cũ  ở  Ka-ra-sư hứa
       sẽ  xin  việc cho  anh  trong  thời gian  chờ  cấp  bằng  lái xe  mới.  Thế  là  bô' con
       anh lại lên đường.


                                                                            231
   227   228   229   230   231   232   233   234   235   236   237