Page 231 - Bài Văn Mẫu
P. 231

bé cũng là  nạn  nhân của cuộc chiến tranh tàn  khốc:  Tôi hỏi:  “Bố cháu đâu,
         hả  Va-ni-a ?".  Nó rỉ tai: “Chết ở mặt trận.” - “Thế mẹ cháu ?” - “Mẹ bị bom chết
         trên tàu hoả khi mẹ con cháu đang đi tàu." -  “ Thế cháu từ đâu đến ?" -  “Cháu
         không biết,  không nhớ..." -  “ Thế ở đây cháu không có ai là bà coũ thân thuộc
         à ?".  -  “Không có  ai cả. ” -  “ Thế đêm  cháu  ngủ  ở  đâu ?” -  “Bạ  đâu ngủ  đó”.
         Nghe  cái  giọng  non  nớt,  tội  nghiệp  của cậu  bé,  Xô-cô-lốp  xúc  động  không
         sao cầm  được nước mắt:  Những giọt nước mắt nóng hổi sôi lên ở mặt tôi,  và

         lập  tức  tôi quyết định:  “Không  thể để cho  mình  với nó  chìm  nghỉm  riêng  rẽ
         được! Mình sẽ  nhận nó  làm con.” Những giọt nước mắt của Xô-cô-lốp, người
         chiến  binh dạn dày trận  mạc, vào sống  ra chết trong chiến tranh có ý  nghĩa
         nhân văn sâu xa.  Nó thể  hiện nỗi đau tột cùng  không thể thốt nên  lời; đồng
         thời tố  cáo chiến  tranh  phi  nghĩa và  tội  ác  của  kẻ  thù  gieo  rắc  đau  thương,
         tang tóc cho con người và đất nước Nga thân yêu của anh.
            Quyết định bất ngờ của Xô-cô-lốp bắt nguồn từ lòng nhân hậu vốn có cũa
         người  Nga.  Riêng đốì với anh, đây là  quyết định  hoàn toàn đúng đắn  bởi trái
         tim nhạy cảm của anh thấu hiểu nỗi cô độc của kẻ không gia đình, không nhà
         cửa,  không  quê  hương,  sống trơ trọi  giữa cuộc đời  gian  nan  và  đầy bất trắc.
         Đoạn  văn  tả  cảnh  Xô-cô-lốp  đưa  chú  bé  lên  xe  và  chuyện  trò  với  nó  trong
         buồng lái thật tự nhiên và cảm động:  Ngay lúc ấy,  tâm hồn tôi bỗng nhẹ nhõm
          và  bừng sáng lên.  Tôi cúi xuống bên nó  khê  hỏi:  “ Va-niu-ska,  có  biết ta là  ai
          không nào ?”.  Nó  hỏi lại nghẹn  ngào:  “ Thế chú  là  ai ?".  Tôi nói lại cũng khẽ
          như thế:  “ Ta  là  bố của  con I”.  Trời ơi ỉ  Thật không  thể tưởng  tượng được.  Nó
          nhảy chồm lên cổ tôi rồi hôn vào má,  vào môi,  vào trán và như con chim chích,
          nó  ríu rít líu lo  vang rộn cả  buồng lái:  “Bố yêu của con ơi I Con biết mà I Con
          biết thế nào bố cũng  tìm  thấy con  mà I  Thế nào cũng tìm  thấy mà I Con  chờ
          mãi mong được gặp bối”.  Nó  áp sát  vào  người  tôi,  toàn  thân  cứ run  lên  như
          ngọn cỏ  trước gió.  Còn mắt tôi thì cứ mờ đi,  cả người cũng run lên,  hai bàn tay
          lẩy bẩy...  Lòng yêu thương  quả  là có  sức mạnh diệu  kì  làm  tái sinh,  thay đổi
          hẳn con người, đem lại niềm vui sống.
            Tâm  hồn  Xô-cô-lốp  và  Va-ni-a  đều  đang  khao  khát được  sưởi  ấm,  được
          yêu  thương,  chia sẻ.  Dường  như có  một sự sắp đặt kì  diệu  nào đó  đưa đẩy
          hai con người bất hạnh đến với nhau. Va-ni-a tin rằng người đàn ông với thái
          độ, cử chỉ đầy bao dung, che chở này chính là bố đẻ của mình. Còn Xô-cô-lốp
          thực  lòng  yêu  thương  và  chăm  sóc chú  bé  Va-ni-a  như con  đẻ.  Anh  thương



          230
   226   227   228   229   230   231   232   233   234   235   236