Page 179 - Bài Văn Mẫu
P. 179
Chị Chiến hử một cái “cóc" rồi trở mình. May mà chị không bẻ tay rồi đập
vào bắp vế than mỏi.
Chị nói:
- Tao cũng lựa ý nếu má còn sống chắc má tính vậy, nên tao cũng tính vậy.
■ Đúng rồir hèn chi chị nói nghe thiệt gọn. Vậy mà hồi nãy còn giành đi với
mình. Việt nghĩ vậy, rồi ngủ quên lúc nào không biết.
Chiến biết là Việt chưa lo toan nổi việc nhà, nhưng nhà chl có hai chị em
nên Chiến vẫn đem việc nhà ra bàn với em một cách dân chủ. Tuy vậy,
Chiến đã dự định từ trước, mọi việc đã được sắp xếp đâu ra đấy, khiến cho
Việt cảm thấy chị mình chín chắn, già dặn giống in như má. Còn Việt, trong
khi nghe chị nói thì lại để mắt đến mấy con đom đóm và trong lúc chị Chiến
vẫn nói thì Việt đã lăn ra ngủ từ lúc nào.
Câu chuyện trao đổi giữa hai chị em cũng bộc lộ phẩm chất đáng quý của
tuổi trẻ miền Nam thời đánh M ĩ: dã ra đi là quyết tâm chiến đấu và chiến
thắng. Điều đáng quý của hai chị em là rất thương yêu, lo lắng cho nhau và
cả hai đều nhớ đến m á: Hình như má cũng về đâu đây. Má biến theo ánh
đom đóm trên nóc nhà hay đang ngồi dựa vào mấy thúng lúa mà cầm nón
quạt ? Đêm nay, dễ gì má vắng mặt, má cũng phải về dòm ngó coi chị em
Việt tính toán việc nhà ra làm sao chớ ? Chị em Việt sinh ra trong gia đình có
truyền thống cách mạng, cho nên dù cha mẹ đã khuất nhưng lời dạy của cha
mẹ vẫn thấm sâu vào tâm trí, nhắc nhở các con trong từng suy nghĩ, từng lời
V
nói và hành động.
Trước lúc lên đường, Việt đi câu ít con cá về làm bữa cdm cúng má trước
khi dời bàn thờ sang nhà chú... Củng mẹ và cdm nước xong, mấy chị em, chú
cháu thu xếp đồ đạc dời nhà. Người đọc không thể quên đoạn văn rất cảm
động tả cảnh hai chị em Chiến, Việt khiêng bàn thờ má sang gửi bên nhà chú
Năm: Chị Chiến ra đứng giữa sân, kéo cái khăn trên cổ xuống, cũng xắn tay
áo để lộ hai bắp tay tròn vo sạm đỏ màu chảy nắng, rổi dang cả thân người to
và chắc nịch của mình nhấc bổng một đầu bàn thờ má lên. Việt ghé vào một
đầu. Nào, đưa má sang ở tạm bên nhà chủ, chúng con đi đánh giặc trả thù
cho ba má, đến chừng nào nước nhà độc lập chủng con lại đưa má về. Việt
khiêng trước. Chị Chiến khiêng bịch bịch phía sau. Nghe tiếng chân chị, Việt
thấy thưdng chị lạ. Lẩn đầu tiên Việt thấy lòng mình rõ như thế. Còn mối thù
thằng Mĩ thì có thể rờ thấy được, vì nó đang đè nặng ở trên vai.
178