Page 176 - Bài Văn Mẫu
P. 176

chân chị Chiến,  nhưng chân tay không nhấc lên được.  Bóng đêm  vắng lặng và
     lạnh  lẽo bao tròn lấy  Việt,  kéo theo đến cả  con  ma cụt đầu vẫn ngồi trên cây
     xoài  mồ  côi  và  thằng  chỏng  thụt  lưỡi  hay  nhảy  nhót  trong  những  đêm  mưa
     ngoài  vàm  sông,  cái  mà  Việt  vẫn  nghe  các  chị  nói  hồi ở  nhà,  Việt nằm  thở
     dốc...
        Có một chi tiết khá thú vị là đánh giặc Việt không sợ nhưng vẫn rất sợ ma.
     Tuy mới  nhập  ngũ  nhưng Việt tỏ  ra là  một chiến  sĩ thông  minh,  phân  biệt rõ
     tiếng súng của ta, tiếng súng của giặc;  phán đoán được tình  huống của trận
     đánh:  Một loạt đạn súng lớn  văng  vẳng dội đến ầm  ĩ trên ngọn cây.  Rồi loạt
     thứ hai...  Việt ngóc  dậy.  Rõ  ràng  không phải tiếng pháo  lênh  lãng  của giặc.
     Đó là  những tiếng nổ quen thuộc, gom  vào một chỗ,  lớn nhỏ không đều,  chen
     vào đó  là những dây súng nổ vô hồi vô  tận.  Sủng lớn  và sủng nhỏ quyện vào
     nhau  như tiếng  mõ  và  tiếng  trống  đình  đánh  dậy  trời dậy đất hồi Đồng khởi.
     Đúng súng của ta rồi I  Việt muốn reo lên.  Anh  Tánh chắc ở đó,  đdn vị minh ở
     đó.  Chà,  nổ dữ,  phải  chuẩn  bị  lựu  đạn  xung phong  thôi I  Đó,  lại  tiếng  hụp
     hùm...  chắc là một xe bọc thép vừa bị ta bắn cháy.  Tiếng súng nghe thân thiết
     và  vui lạ.
        Tuy đang  lâm vào tình  huống  hiểm  nghèo nhưng Việt vẫn  hướng về  đồng
     đội,  tin  tưỏng vào chiến  thắng:  Những khuôn  mặt anh  em  mình  lại hiện  ra...

     Cái cằm nhọn hoắt ra  của anh  Tánh,  nụ  cười và  cái nheo mắt của anh  Công
     mỗi lần anh  động  viên  Việt tiến lên...  Việt vẫn  còn đây,  nguyên  tại vị trí này,
     đạn  đã  lên  nòng,  ngón  cái còn  lại  vẫn  sẵn sàng  nổ sủng.  Các anh  chờ  Việt
     một  chút.  Tiếng  máy  bay  vẫn  gầm  rú  hỗn  loạn  trên  cao,  nhưng  mặc  xác
     chúng.  Kèn xung phong của chúng ta đã nổi lên.  Lựu đạn ta đang nổ rộ...
        Đối mặt với cái chết, Việt cố gắng tìm về với cuộc sống:  Việt đã bò đi được
     một đoạn,  cây sủng đẩy đi trước,  hai cùi tay lôi người  theo.  Việt cũng không
     biết rằng mình đang bò  đi nữa,  chính  trận đánh  đang gọi  Việt đến.  Phía đó  là
     sự sống.  Tiếng súng đã đem lại sự sống cho đêm  vắng lặng,  ở  đó có các anh
     đang  chờ  Việt,  đạn  ta  đang  đổ lên  đầu  giặc  Mĩ những  đám  lũa  dữ  dội,  và
     những mũi lê nhọn hoắt trong đêm đang bắt đầu xung phong...
        Đời  người  lính  chiến,  giữa  hi  sinh  tính  mạng  và  chịu  đựng  khó  khăn  gian
     khổ  hoặc đau  đớn về  thể xác thì  hi sinh tính  mạng dễ  chấp  nhận  hơn  nhiều.
     Đoạn  văn  kể  về  nghị  lực  phi  thường  của  Việt  là  khúc  ca  ca  ngợi  tinh  thần
     dũng cảm của người chiến sĩ Giải phóng quân trẻ tuổi.


                                                                           175
   171   172   173   174   175   176   177   178   179   180   181