Page 175 - Bài Văn Mẫu
P. 175

Không phải giọng hò  trong  trẻo  trong đêm bay ra  hai bên bờ sông,  rồi dội
       lại trên cái ghe  heo  chèo  mướn  của  chú.  Câu  hò  nổi lên giữa  ban  ngày,  bắt
       đầu  cất  lên  như một  hiệu  lệnh  dưới  ánh  nắng  chói chang,  rồi  kéo  dài,  từng
       tiếng một vỡ ra,  nhắn nhũ,  tha thiết, cuối cùng ngắt lại như một lời thề dữ dội.
          Nhân  vật Chiến tuy  không được tác  giả  miêu tả  nhiều  như nhân  vật Việt
       nhưng vẫn  hiện  lên sinh động trong tâm trí người đọc. Chiến  là hình ảnh của
       một cô  gái  Nam  Bộ  đảm  đang,  vị tha,  nhân  hậu.  Những  gì  quen  thuộc, tiêu
       biểu  trong  phẩm  chất  đáng  quý  của  người  mẹ  hầu  như đã  để  lại  ấn  tượng
       sâu đậm trong cô con gái có cái tên rất con trai là  Chiến. Bởi thế nên mỗi khi
       nghe  chị  Chiến  nói,  Việt  lại  hình  dung  ra  má  và  thấy  chị  sao  mà  giống  má
       đến thế! Điều đó  làm cho Việt bùi ngùi nhớ  má và càng thương chị hơn.  Hai
       chị  em  tuy  có  hai  tính  cách  khác  nhau  nhưng  giống  nhau  ỏ  chỗ  đều  ngoan
       ngoãn,  hiếu thảo,  biết gìn  giữ và  phát  huy truyền  thống  cách  mạng  của gia
       đình, dòng họ, làng xóm, quê hương.
          Trong  tác  phẩm,  Việt  là  nhân  vật  được  nói  đến  nhiều  nhất.  Việt vừa  có
       những  nét  riêng  dễ  mến  của  một cậu  con  trai  mới  lớn  như hồn  nhiên,  hiếu
       động; vừa có tính cách của một chiến sĩ dũng cảm, kiên cường.

          Ổ cảnh  một,  nhà văn  đã để cho  nhân vật Việt xuất hiện  trong tình  huống
       hoàn toàn đơn độc giữa trận địa vắng lặng đến ghê người sau cuộc giao tranh
       và giữa sự rình rập của hiểm  nguy, của cái chết có thể ập đến bất cứ lúc nào.
       Nguyễn Thi đã viết thật hay, thật cảm động về  cái cảm giác một mình bật lên
       một cách rõ ràng nhất, mênh mông nhất của chàng tân binh trơ trọi một mình,
       lại  bị  thương  nặng,  hai  mắt  không  còn  nhìn  thấy  gì,  sức  đã  cạn  vì  đói  khát.
       Ngón tay Việt đau không còn kéo nổi cơ bẩm súng. Việt lết đi được một đoạn
       cũng  là cả  một kì công. Anh  ngất đi tỉnh  lại  nhiều  lần.  ở trạng thái  như thế,
       người ta có thể nghĩ gì ? Chắc chắn là sẽ nhớ lại những kỉ niệm vui buồn thân
       thiết nhất đã thực sự làm nên đời sống tinh thần của mình. Vì thế, với việc để
       nhân vật Việt nhổ  đến  những đồng đội {anh  Tánh,  anh  Việt),  người thân  {chị
       Chiến,  má,  chú Năm...), tác giả đã khẳng định  rằng gia đình là cội nguồn sức
       mạnh của con người và truyền thống gia đình là thực sự thiêng liêng:
          ...Khi Việt cảm thấy không còn bò đi được nữa,  khi những hình ảnh thân yêu
       thường kéo  đến  rất nhanh  rồi cũng  vụt tan  biến đi rất nhanh  chỉ vì một cành
       cây gãy,  một giọt mưa  rdi  trên  mặt,  hoặc  một  tiếng  động  nhỏ  của  ban  đêm.
        Việt muốn chạy thật nhanh,  thoát khỏi sự vắng lặng này,  về  với ánh sáng ban
       ngày, gặp lại anh  Tánh,  níu chặt lấy các anh mà khóc như thằng út em vẫn níu



        174
   170   171   172   173   174   175   176   177   178   179   180