Page 174 - Bài Văn Mẫu
P. 174

V


        Hình ảnh chú  Năm  hiện  lên với  những phẩm chất tiêu  biểu của dòng tộc,
     gia đình. Giữa lúc anh cán bộ huyện đang phân vân  không biết giải quyết thế
     nào trước tình  cảnh  hai  chị em  Chiến,  Việt giành  nhau  ghi tên  nhập  ngũ  thì
     chú  Năm  đứng  ra bảo lãnh cho cả  hai:  Từ dưới sân,  chú  Năm bước lên.  Chú
     nheo mắt nhìn chị em  Việt,  rổi nói với anh cán bộ:

        -  Tôi xin có  một câu  với đổng chí huyện đội.  Hai đứa cháu tôi nó  một lòng
     theo  Đảng  như vậy,  tôi cũng  mừng.  Vậy xin  trên  cứ ghi tên  cho  cả  hai.  Việc
     lớn ta tính theo việc lớn,  còn việc thỏn mỏn trong nhà  tôi thu xếp khắc xong.
        Chú  Năm  cẩn thận  ghi chép đầy đủ  tội  ác dã  man của giặc đối với  dòng
     họ, gia đình  mình và chiến công của các thành viên vào một cuốn sổ truyền
     thống.  Khi Chiến và Việt chuẩn bị lên đường, chú  Năm bàn giao cuốn sổ cho
     hai chị em;

        Khôn I Việc nhà nó thu được gọn thì việc nước nó mở được rộng, gọn bề gia
     thế,  đặng bề nước non.  Con nít chúng bây kì đánh giặc này khôn hơn chú  hồi
     trước - Chú cười,  đưa mấy ngón tay cứng còng chùi mắt.  Đây rồi tao giao cuốn
     sổ gia đình cho chị em bây.  Gọi là giao  vậy chớ đưa cho bây rồi bây lội đùng
     đùng qua sông là  hư hết.  Gọi vậy chớ tao  vẫn giữ,  tao sẽ ghi cho hai đứa bây

     từng ngày.
        Cuốn  sổ  tuy  nhỏ  nhưng  ý  nghĩa  thì  đặc  biệt  lớn  bởi  nó  vừa  biểu  dương
     công  trạng  của từng  thành  viên,  vừa  là  một tấm  bia  căm  thù,  vừa  thể  hiện
     quyết tâm  đánh giặc của một đại  gia đình. Trước kia, cuốn  sổ do thế hệ  cha
     chú giữ gìn và ghi chép, nay con cháu đã trưởng thành, chú  Năm bàn giao lại
     cho  thế  hệ  trẻ  viết  tiếp.  Vì  vậy,  cuốn  sổ  cũng  chính  là  câu  chuyện  về  cha
     con,  chú  cháu  cùng  đánh  giặc  để  giải  phóng  quê  hương.  Điều  đó  thể  hiện
     một cách giản dị mà sâu sắc quy luật phổ biến của lịch sử Việt Nam, quy luật
     của sức  sống  Việt  Nam:  Đánh  đuổi giặc  ngoại xâm  đã trở  thành  sự  nghiệp
     chung của nhiều thế hệ.
        Là  một nông dân chất phác và giàu tình cảm,  mỗi khi làm xong một việc,
     tâm hồn chú  Năm lại lâng lâng bay bổng, dạt dào cảm xúc. Chú gửi gắm tình
     cảm  tha thiết của  mình  vào  tiếng  hò,  tiếng  hát  quen  thuộc  của  quê  hương.
     Lúc hai chị em Chiến, Việt chuẩn bị  ra trận, chú  hoàn toàn tin  rằng các cháu
     đã đủ  sức gánh vác việc lớn của xã  hội. Trong lòng vui vẻ, chú  cất lên tiếng
     hò thay cho lời nhắn nhủ, lời thề:



                                                                           173
   169   170   171   172   173   174   175   176   177   178   179