Page 178 - Bài Văn Mẫu
P. 178
Là chị cho nên Chiến thường tỏ ra có sự tính toán chu đáo, còn Việt thì
nông nổi, vô tư. Một trong những tình tiết cảm động nhất của câu chuyện này
là cuộc bàn bạc của hai chị em vào cái đêm cuối cùng trước khi ra trận. Họ
phải làm những phần việc quá sức so với dộ tuổi của mình. Đó là việc nhà
cửa, làm ăn, việc nuôi dạy thằng út em, việc hương khói cho ba má...
- Bây giờ chị Hai ở xa. Chị em mình đi thì thằng út sang ở với chú Năm,
chú nuôi. Còn cái nhà này ba má làm ra đó thì cho các anh ở xã mượn mở
trường học. Chú Năm nói có con nít học ê a có gì nó quét dọn cho. Thằng út
cũng học ở đây. Mầy chịu không ?
Việt chụp một con đom đóm úp trong lòng tay:
- Sao không chịu ?
- Giường ván cũng cho xã mượn làm ghế học, nghen ?
- Hổi đó má dặn chị làm sao, giờ chị cứ làm y vậy, tôi chịu hết.
- Má dặn tao hồi nào ? Giờ còn có tao với mầy thôi. Nếu đồng ý thì nổi, lu,
chén, đĩa, cuốc, vá, đèn soi với nơm để gởi chú Năm. Chừng nào chị Hai ở
dưới biển về làm giỗ má, chị có muốn lấy gì thì chị chở về dưới, nghen ?
- Tôi nói chị tính sao cứ tính mà...
... - Còn năm công ruộng hồi trước mấy chủ cấp cho ba má, giờ mình ơi
mình trao lại chi bộ đặng chia cho cô bác khác mần, nghen ? Hai công mía thì
chừng nào tới mùa, nhờ chủ Năm đốn, để dành đó làm đám giỗ ba má. Em
cũng ừ nghen ?
- ừ !
- Còn bàn thò má em tính gởi đâu ? Gởi sang chú Năm cho thằng út nó coi
chừng hay là để chị Hai về đem đi ?
Việt khẽ ngóc đầu lên dòm bàn thờ. Từ nãy giờ đang mải với ỷ nghĩ má đã
về, nghe chị hỏi, Việt lại tin má đã về ngồi dâu đó thật. Việt nói:
- Mình đi đâu thì má đi theo đó chớ lo gì mà lo ?
- Vậy chớ ba má không theo con thì theo ai, nhưng mà cũng phải tính cho
đâu ra đó chớ. Đem bàn thờ sang gởi chú Năm, em có ừ không ?
- Ừ!... Mà hồi đó má dặn chị vậy hả 7
- Má có biết má chết đâu mà dặn.
Việt sải chân ra giường:
- Vậy mà nói nghe in như má vậy.
12-Những bàl làm vín mẫu 12T2-Trán Thi Thln-NXB THTPHCM 177