Page 183 - Bài Văn Mẫu
P. 183

Mở đầu là hình ảnh hai bàn tay lúc Tnú  còn nhỏ. Ngày ngày, Tnú  cùng cô
     bé  Mai lên rẫy trồng tỉa, mang gạo nuôi cán bộ Quyết hoạt động bí mật trong
     rừng sâu. Công việc hết sức nguy hiểm nhưng Tnú  không hề sợ hãi.  Khi anh
     Quyết hỏi:  Các em không sợ giặc bắt à? Nó giết như anh Xút,  như bà  Nhan
     đd; Tnú đã trả lời ngay:  Cụ Mết nói: Cán bộ là Đảng.  Đảng còn,  núi nước này
     còn.  Sự  hiểu  biết về  Đảng, về  cách  mạng của Tnú  tuy  hồn  nhiên,  mộc mạc
     nhưng không kém phần đúng đắn và sâu sắc.

        Bàn tay Tnú vụng về, ngượng nghịu cầm viên phấn làm bằng đá trắng lấy
     từ núi Ngọc Linh về để tập viết chữ lên tấm bảng đen đan bằng nứa hun khói
     xà nu. Tnú đã cầm đá đập vào đầu chảy máu vì giận mình học bài mãi không
     thuộc, hay quên cái chữ.  Hành động ấy thể hiện quyết tâm của Tnú, bởi Tnú
     nghĩ: Không học chữ sao làm được cán bộ giỏi.
        Bàn  tay Tnú  khéo léo giấu cái thư bí mật của anh  Quyết  mang về  huyện
     theo  đường  giao liên  để  nộp cho cấp trên.  Khi  bị  giặc  bắt,  Tnú  đã  kịp  nuốt
      luôn cái thư.  Giặc giải Tnú  về  làng,  bắt Tnú  khai ra người  nào là cộng sản?
     Cộng sản ở đâu? Tnú đã dũng cảm đặt tay lên bụng minh rồi nói: ở  đây này!
      Bị  giặc bỏ  tù,  ba  năm  sau, Tnú  vượt ngục trỏ  về  làng, đôi tay  anh  cần  mẫn
      lấy đá trên đỉnh núi Ngọc Linh về để dân làng mài giáo mác giết giặc.

        Lớn  lên, đôi bàn tay Tnú thể hiện tình yêu thuỷ chung với vợ con và quyết
     tâm  chiến  đấu chống  quân  thù.  Trong  cái  đêm  lũ  giặc  hèn  hạ  dùng  mẹ  con
      Mai  để  nhử bắt Tnú  nhằm  triệt phá  phong  trào cách  mạng  của dân  làng  Xô
      Man,  hai bàn tay của anh  bất lực bíu chặt lấy gốc cây,  bứt đứt hàng chục trái
      vả  khi từ chỗ  nấp cắn  răng  nhìn cảnh vợ  con  bị giặc tra tấn:  Cây sắt thứ hai
      đập  vào  trước ngực Mai,  chị lật đứa bé  ra sau lưng.  Nó  lại đánh sau lưng,  chị
      lật thằng bé ra trước ngực.  Trận mưa cây sắt mỗi lúc một dồn dập.  Không nghe
      thấy tiếng thét của Mai nữa.  Chỉ nghe đứa bé khóc ré lên một tiếng rồi im bặt.
      Chỉ còn tiếng cây sắt nện xuống hừ hự.

        Mặc dù cụ  Mết ra sức ngăn cản nhưng trước cảnh vỢ con bị giặc đánh đập
      tàn bạo, Tnú  không thể chịu nổi:  ...hai con mắt anh bây giờ là  hai cục lửa lớn.
      Tình yêu thưdng vợ con tha thiết và căm  thù  giặc sôi sục khiến Tnú  thà chết
      xông  ra để  cứu  vợ  con:  Một tiếng hét dữ dội.  Tnú  đã  nhảy xổ vào giữa bọn
      lính.  Anh  không biết đã  làm  gì.  Chỉ thấy thằng  lính  giặc  to  béo  nằm  ngửa  ra
      giữa  sân,  thằng  Dục tháo  chạy  vào  nhà  ưng.  Tiếng  lên  đạn  lách  cách  quanh



      182
   178   179   180   181   182   183   184   185   186   187   188