Page 184 - Bài Văn Mẫu
P. 184

anh.  Hình  ảnh  hai  mẹ  con  Mai chui vào  ngực anh,  hai cánh  tay rộng lớn  như
    hai cánh lim  chắc của anh ôm chặt lấy mẹ  con Mai và  hai  mẹ  con chết trong
    vòng tay ấy như đẩy nỗi đau đớn lên đến tột cùng. Tnú  có sức mạnh, có lòng
    gan  dạ  và. quả  cảm,  nhưng  anh  không  cứu  được vợ  con.  Cuối  cùng,  anh  bị
    giặc bắt vì chỉ có đôi bàn tay không giữa lũ  giặc hung tàn lăm  lăm súng đạn.
    Câu chuyện bi thương của Tnú  đã thành  một bài  học xương  máu  mà cụ  Mết

    mong Tnú và con cháu sau này luôn luôn ghi nhớ: Nghe rõ  chưa,  các con,  rõ
    chưa.  Nhớ lấy, ghi lấy.  Sau này tau chết rồi,  bay còn sống phải nói lại cho con
    cháu: Chúng nó đã cầm súng, mình phải cầm giáo! Đó là chân lí giản dị mà vô
    cùng  đúng  đắn  của thời  đại  đấu  tranh  giải  phóng  dân  tộc.  Chân  lí ấy  mang
    đến cho tác phẩm một ý nghĩa khái quát rất cao.
       Ấn  tượng  không  thể  phai  mờ  trong  lòng  người  đọc  chính  là  hình  ảnh  đôi
    bàn tay Tnú bị giặc quấn giẻ tẩm nhựa xà nu rồi đốt cháy trong cái đêm anh bi.
    bắt. Hình ảnh ấy vừa có ý nghĩa tố cáo tội ác dã man của kẻ thù, vừa thể hiện
    lòng dũng cảm, khí phách kiên cường của Tnú. Đây là một chi tiết nghệ thuật
    đặc sắc, giàu tính tạo hình, được nhà văn Nguyễn Trung Thành chủ ý tô đậm
    và nhấn mạnh. Bọn giặc đốt mười ngón tay Tnú nhằm khủng bố và tiêu diệt ý
    chí phản  kháng  của  dân  làng  Xô  Man.  Thằng  ác  ôn  Dục  đã  giơ  cao  ngọn
    đuốc, cười sằng sặc và doạ:  Đứa nào muốn cầm rựa,  cầm giáo thì coi bàn tay

    thằng  Tnủ đây! Kẻ thù tìm  mọi cách để tiêu diệt lòng yêu  nước của dân làng
    Xô Man. Chúng tra tấn Tnú ngay trước sân nhà rông, trong không khí căm thù
    sôi sục của dân làng.
       Tác giả  miêu  tả  rất kĩ hình  ảnh  mười  ngón tay Tnú  bị  giặc đốt cháy bằng
    những câu văn gây xúc động mạnh mẽ:
       Một ngón  tay  Tnú  bốc cháy.  Hai ngón,  ba  ngón.  Không  có  gì đượm  bằng
    nhựa xà nu.  Lùa bắt rất nhanh.  Mười ngón tay đã thành mười ngọn đuốc.

        Tnú nhắm mắt lại,  rồi mở mắt ra,  trừng trừng.
        Trời ơi! Cha mẹ ơi! Anh không cảm thấy lửa ở mười đầu ngón tay nữa. Anh
     nghe  lửa  cháy trong  lồng  ngực,  cháy ở bụng.  Máu  anh  mặn  chát ở đầu lưỡi.
     Răng anh đã  cắn nát môi anh rồi.  Anh không kêu lên.  Anh Quyết nói:  “Người
     cộng  sản  không  thèm  kêu  van...".  Tnú  không  thèm,  không  thèm  kêu  van.
     Nhưng trời ơi ỉ Chảy,  cháy cả  ruột đây rồi! Anh  Quyết ơi I Cháy I Không,  Tnú

     sẽ không kêu I Không I


                                                                          183
   179   180   181   182   183   184   185   186   187   188   189