Page 177 - Bài Văn Mẫu
P. 177
' ĩ
So sánh nhân vật Chiến và Việt, ta thấy điểm giống nhau của hai chị em
là đều có một tình yêu quê hương, dất nước và thái dộ căm thù giặc sâu sắc.
Tuy là những đứa trẻ mới lớn nhưng Chiến và Việt đã khắc sâu trong tâm
khảm mối thù không đội trời chung với những kẻ đã giết hại ba má và đồng
bào mình. Từ đó, hai chị em xác định mục đích của cuộc đời mình là phải trả
thù bằng được cho ba má, cho quê hương. Chính vì mối thù này mà cả hai
chị em đều nung nấu quyết tâm đánh giặc. Mối thù ấy dường như thôi thúc
họ lớn nhanh hơn. Khi nghe Chiến kể rằng chú Năm nói lần này hai chị em ra
đi chiến đấu, thù ba má chưa trả được mà trở về thì chú chặt đầu, Việt nói
tỉnh queo: Chị có bị chặt đầu thì chặt chớ chừng nào tôi mới bị. Còn Chiến thì
cũng khẳng khái nói: Tao đã thưa với chú Năm rồi. Đã làm thân con gái ra đi
thì tao chỉ có một câu: Nếu giặc còn thì tao mất, vậy à I
Tuy nhiên, sự độc đáo và hấp dẫn của ngòi bút Nguyễn Thi chính là ở chỗ
ông đã có cách miêu tả khác nhau nên Chiến và Việt hiện ra với cá tính riêng
không thể lẫn.
Hơn em một tuổi nhưng Chiến luôn tỏ ra là một người chị khôn lổn, đảm
đang, việc gì cũng nhận lãnh về mình. Ba má đã khuất, Chiến sớm ý thức
được vai trò của người chũ gia đình. Chiến đã phải lớn vượt lên so với lứa tuổi
để thay ba má lo liệu việc nhà, bảo ban các em.
Việt là em nên ỷ lại mọi việc cho chị, thường bắt chị phải chiều theo ý
mình. Chiến nhường nhịn em trong mọi việc nhưng có một việc Chiến kiên
quyết không nhường, ấy là ghi tên tòng quân. Nhưng tính cách của người chị
thương em hết lòng cũng thể hiện ở chính điều đó. Thực ra, đây là một đức hi
sinh lớn, một sự nhường nhịn lớn. Chiến muốn giành về mình phần nguy hiểm
để em được bình yên. Đoạn văn thuật lại cảnh hai chị em Chiến và Việt chuyện
trò với nhau mộc mạc mà vô cùng cảm động:
... - Tao lớn tao mới đi, mầy còn nhỏ, ở nhà phụ làm với chú Năm, qua
năm hãy đi.
Việt đá trái dừa rụng dưới chân xuống mưdng cái đùng:
- Bộ mình chị biết đi trả thù à ?
- Hồi đó má nói cho tao đi, mầy ở nhà làm ruộng với má, trọng trọng rồi đi
sau.
- Má nói hồi nào ?
Má chết rồi, không biết ai mà phân chửng. Nhưng chị Chiến vẫn không chịu,
việc này đâu có nhường được, chị sang vận động chú Năm.
176