Page 131 - Bài Văn Mẫu
P. 131

•V

       bung ngõ,  nấu cháo lợn.  Chỉ chợp mắt được từng lúc,  Mị lại thức sưởi lửa suốt
       đêm.  Mỗi đêm,  khi nghe tiếng phù phù  thổi bếp,  A  Phủ  lại mở mắt.  Ngọn lữa
       sưởi bùng lên,  cùng lúc ấy thì Mị cũng nhìn sang,  thấy mắt A Phủ  trừng trừng,

       mới biết A  Phủ  còn  sống.  Mấy đêm  nay  như thế.  Nhưng  Mị  vẫn  thản  nhiên
       thổi lửa,  hơ tay.  Nếu A Phủ là cái xác chết đứng đấy,  cũng thế thôi.  Mị vẫn trở
       dậy,  vẫn sưởi,  chỉ biết chỉ còn ở  với ngọn lửa.  Có  đêm A  Sử chợt về,  thấy Mị
       ngồi đấy,  A  Sử đánh  Mị ngã  ngay xuống cửa bếp.  Nhưng đêm sau  Mị vẫn ra
       sưởi như đêm trước.
         Hành động cắt dây trói cứu A  Phủ  là điểm  đỉnh về vẻ  đẹp tâm  hồn,  nhất
       là khát vọng tự do và sự dồng cảm sâu sắc của nhân vật Mị. Lúc đầu, thấy A
       Phủ  bj trói, Mị vẫn thản  nhiên bởi cô đã quá quen với những cảnh ngang trái
       trong  nhà  Pá  Tra.  Tâm  hồn  Mị tưởng  chừng  đã  bị  đau  khổ  làm  cho trở  nên
       chai đá, giá lạnh; vì cô cho rằng chắc ít có  người khốn  khổ như mình.  Nhưng
       rồi một đêm, qua ánh lửa bếp, nhìn sang thấy một dòng nước mắt lấp lánh bò
       xuống  hai  hõm  má  đã  xám  đen  lại -  biểu  hiện  sự  đau  đớn,  tuyệt  vọng  của
       chàng trai gan góc, khoẻ mạnh, thì Mị chợt xúc động. Mị cảm thấy thưdng xót
       cho thân phận bất hạnh của mình. Những nỗi đau đớn, khổ  nhục mà cô  phải
       chịu đựng trong ngần ấy năm trời cuồn cuộn như nước lũ  ùa về trong tâm trí.
       Mị căm ghét cha con tên thống lí tàn bạo và tội nghiệp cho người thanh niên
       kia:  TrờPơi,  nó bắt trói đứng người ta đến chết,  nó bắt mình chết cũng thôi,  nó
       bắt trói đến chết người đàn bà  ngày trước cũng ở cái nhà  này.  Chủng nó  thật
       độc ác.  Cơ chừng này chỉ đêm mai là  người kia chết,  chết đau,  chết đói,  chết
       rét,  phải chết...  Người kia  việc gì mà phải chết thế ? A  Phũ...  MỊ phảng phất

       nghĩ như vậy.
         Trong lòng Mị trào lên một nỗi thương cảm cho thân phận của A Phủ. Tình
       thương đó đã thắng sự sợ hãi. Mị nghĩ mình có thể bị trói thay vào đấy và sẽ
       chết nhưng cũng không thấy sợ. Nỗi thương thân  nhanh chóng chuyển thành
       thương  người  cùng  cảnh  ngộ. Tất cả  những  điều  xảy  ra trước  mắt  Mị  giống
       như giọt nước cuối cùng  làm  tràn  đầy cốc nựớc  uất hận trong  M ị; thổi  bùng
       ngọn  lửa phản  kháng tưởng  chừng  đã  bị  dập tắt  bởi  những  cơn  gió  bạo  lực
       triền  miên  và  đem  lại cho  Mị  một sức  mạnh  bất  ngờ,  xua tan  nỗi  sợ  hãi  cô'
       hữu  ám  ảnh  cô  bấy lâu  nay.  Mị dã có  một hành dộng  bộc phát quyết liệt là
       cắt đứt dây trói cứu A Phủ và chạy trốn cùng anh ra  khỏi nhà thống lí Pá Tra,
       ra khỏi Hổng Ngài.


       130
   126   127   128   129   130   131   132   133   134   135   136