Page 128 - Bài Văn Mẫu
P. 128
Mị vốn là một cô gái xinh đẹp, hồn nhiên và đầy sức sống. Khi bị bắt về
làm con dâu trừ nợ cho nhà thống lí Pá Tra, Mị đã phản kháng quyết liệt
bằng cách định ăn lá ngón tự tử. Nhưng rồi kiếp sống nô lệ triền miên dường
như đã làm tê liệt sức phản kháng và cô đành cúi đầu cam chịu số phận.
Đoạn văn mỏ đầu tả cảnh Mị ngồi làm việc trước cửa nhà thống lí có nhịp
điệu chậm rãi, giống như những câu tho trữ tình có âm hưỏng u buồn, trầm
lắng, rất phù hợp với việc diễn tả chân dung và thể hiện tâm trạng chán
chường, đau khổ cùng thân phận bị ràng buộc của cô gái bất hạnh. Mị đã
phải sống nhiều năm trong không khí ngột ngạt, tù đọng và bị lãng quên: Ai
ở xa về, có việc vào nhà thống lí Pá Tra thường trông thấy có một cô gái ngồi
quay sợi gai bên tảng đá trước cửa, cạnh tàu ngựa. Lúc nào cũng vậy, dù
quay sợi, thái cỏ ngựa, dệt vải, chẻ củi hay đi cõng nước dưới khe suối lên, cô
ấy cũng cúi mặt, mặt buồn rười rượi...
Tuy vậy, trong con người Mị vẫn tiềm tàng một sức sống cùng với khát
vọng tình yêu và tự do. Sức sống của nhân vật này ẩn giấu ở nội tâm, chỉ
bùng lên trong những thời điểm nhất định và biểu hiện qua những hành động
quyết liệt, táo bạo. Trong suốt phần đầu của truyện, hầu như Mị không nói lời
‘ nào, ngoại trừ câu nói với cha được dẫn lại qua lời người kể chuyện. Điều đó
cho thấy Mị là người có đời sống nội tâm âm thầm mà mạnh mẽ.
Sự trỗi dậy của sức sống thanh xuân cùng khát vọng tự do cháy bỏng ỏ
nhân vật Mị thể hiện qua nghệ thuật miêu tả tâm lí tinh tế và sâu sắc của tác
giả trong đoạn tả đêm xuân ở Hồng Ngài. Tâm trạng của Mị tràn đầy cảm
xúc trữ tình. Mị bâng khuâng, da diết nhớ và nuối tiếc quá khứ tươi đẹp chưa
xa: Ngày Tết, Mị cũng uống rượu. Mị lén lấy hũ rượu, cứ uống ực từng bát.
Rồi say, Mị lịm mặt ngồi đấy nhìn mọi người nhảy đồng, người hát, nhưng lòng
Mị thì đang sống về ngày trước. Tai Mị văng vẳng tiếng sáo gọi bạn đầu làng.
Ngày trước, Mị thổi sáo giỏi. Mùa xuân này, Mị uống rượu bên bếp và thổi
sáo. Mị uốn chiếc lá trên môi, thổi lá cũng hay như thổi sáo. Có biết bao
nhiêu người mê, ngày đêm đã thổi sáo đi theo Mị. Rượu đã tan lúc nào. Người
về, người đi choi đã vãn cả. Mị không biết, Mị vẫn ngồi trd một mình giữa nhà.
Mãi sau Mị mới đứng dậy, nhưng Mị không bước ra đường choi, mà từ từ bước
vào buồng. Chẳng năm nào A Sử cho Mị đi choi Tết. Mị cũng chẳng buồn đi.
Bấy giờ Mị ngồi xuống giường, trông ra cái cửa sổ lỗ vuông mờ mờ trăng
trắng. Đã từ nãy, Mị thấy phoi phới trở lại, trong lòng đột nhiên vui sướng như
127