Page 127 - Bài Văn Mẫu
P. 127

sở có nhiều cây thuốc phiện. Tô Hoài đã lưu vào văn chương hình ảnh độc ác
      của  bọn  lang  đạo,  chúa đất vùng  cao Tây  Bắc  cùng  sự  bất công của hủ  tục
      và nỗi oan khiên chồng chất của người nghèo. Tô Hoài tả cảnh xử kiện ấy với
      một vẻ ghê rợn rất khó quên.
         Trong đoạn văn  đặc sắc đầy ắp tính  hiện thực nói trên thì chi tiết ám  ảnh
      người đọc nhất là chi tiết cuối cùng: Đến lúc không phải quỳ, phải đánh  nữa,
      A Phủ  được đứng lên, chân đau bước đi tập tễnh nhưng phải cầm dao làm thịt
      lợn  hầu  hạ chính  những  kẻ  đã  đánh  mình,  những  kẻ  biến  mình  từ  nay thành
      nô  lệ  trong  nhà  thóng  lí.  Sự  bất công,  bất nhân  của đám  lang  đạo chúa đất
      dường như đạt tới điểm đỉnh.
         Khi  miêu  tả  A  Phủ,  tác  giả  có  dụng  ý  thể  hiện  tính  cách  của  những  con
      người  vùng  cao Tây  Bắc.  A  Phủ  là  đứa con  của  núi  rừng  tự  do.  Cuộc  sống
      phóng  khoáng  gần  gũi thiên  nhiên  và  tính  tình  chất phác,  cương  trực của A
      Phủ cũng là nét tính cách đặc trưng của trai làng người Mông.
         A Phủ  mồ côi cha mẹ, nghèo khổ không có  ruộng nương,  không có cả cái
      vòng  bạc  đeo  cổ  để  đi  chơi  Tết.  A  Phủ  từng  bị  bắt  bán  xuống  vùng  người
      Thái  dưới  chân  núi.‘ Cuộc  sống  cùng  cực  đã  hun  đúc  cho  A  Phủ  một  sức
      sống  mạnh  mẽ,  lòng  ham  chuông  tự  do  và  tính  cách  gan  góc  cùng  với  tài
      năng lao động đáng quý. A Phủ thành thạo và ham thích những công việc lao
      động  nặng  nhọc  và  khó  khăn,  nguy  hiểm.  Anh  biết  đúc  lưỡi  cày,  biết  đục
      cuốc,  lại cày giỏi và  đi săn bò  tót rất bạo.  A  Phủ khoẻ,  chạy nhanh như ngựa,
      con  gái  trong  làng  nhiều  người mê,  nhiều  người nói:  “Đứa  nào được A  Phủ
      cũng bằng được con trâu tốt trong nhà,  chẳng mấy lúc mà giàu".

         Một chàng trai  khoẻ  mạnh  vốn  không  nợ  nần  gì  nhà  Pá  Tra,  lại  lao động
      giỏi,  sống  tự  do  như chim  trời  giữa  núi  rừng,  vậy  mà  cuối  cùng  cũng  không
      thoát khỏi ách áp bức của bọn chúa đất, phải rơi vào thân phận nô lệ. Điều đó
      làm tăng thêm sức tố cáo sự áp bức bất công của xã hội thực dân phong kiến.
         Một hôm, khi đi chăn bò, A Phủ sơ ý để hổ bắt mất một con. A Phủ xin  Pá
      Tra cho  mượn  súng  đi  bắn  hổ.  Pá  Tra  giận  dữ  ra  lệnh  trói  đứng  A  Phủ  vào
      cọc suốt mấy ngày đêm. Đau đớn,  đói  khát và tủi  nhục khiến cho người con
      trai dũng mãnh ấy tuyệt vọng:  một dòng nước mắt lấp lánh bò xuống hai hõm
      má  đã  xám  đen  lại.  Trong  hoàn  cảnh  cùng  cực tưởng  như không  còn  gì  để
      mà  hy  vọng,  A  Phủ  đã  được  một cô  gái  cùng  cảnh  ngộ  cứu  giúp.  Sau  khi
      được Mị cắt dây trói, A  Phủ  ngã  khuỵu xuống,  nhưng  rồi khát vọng sống thôi
      thúc mãnh liệt khiến anh quật sức vùng lên,  chạy.



      126
   122   123   124   125   126   127   128   129   130   131   132