Page 124 - Bài Văn Mẫu
P. 124

vốn  có  khả  năng  quan  sát sắc sầo và  sự cảm  nhận  tinh  nhạy  nên  cách
      tạo  dựng  bối  cảnh,  tình  huống,  miêu  tả  thiên  nhiên  trong  sáng  tác  của  Tô
      Hoài thường  sống động và đầy chất thơ. Tiêu  biểu  là cảnh  ngày Tết và  mùa
      xuân  trên  núi  cao,  là  lời  hát yêu  đương  và  tiếng  sáo  du  dương  gọi  bạn  tình
      trong những đêm xuân, là cảnh uống rượu của người Mông...
         Đoạn  văn  tả  khung  cảnh  Hồng  Ngài trong  những  ngày Tết có  những  chi
      tiết,  hình ảnh  mang đậm “ hồn” của cảnh vật và con  người Tây Bắc:  Đến  Tết

      năm ấy,  Tết thì vui chơi,  trai gái đánh pao,  đánh quay rồi đêm đêm rủ nhau đi
      chơi...  Trên đầu núi,  các nương ngô,  nương lúa gặt xong,  ngõ  lúa  đã xếp yên
      đầy các nhà kho.  Trẻ con đi hái bí đỏ,  tinh nghịch, đã đốt những lều canh nương
      để sưởi lửa.  ở   Hồng  Ngài người  ta  thành  lệ  cứ ăn  Tết khi gặt hái  vừa  xong,
      không kể ngày,  tháng  nào.  Ăn  Tết như thế cho kịp lúc mưa xuân xuống thì đi
      vỡ nương  mới.  Hồng  Ngài năm  ấy ăn  Tết giữa  lúc gió  thổi vào cỏ  gianh  vàng
      ửng,  gió  và  rét rất dữ dội.  Nhưng trong các làng Mèo đỏ,  những chiếc váy hoa
      đã đem ra phơi trên các mỏm đá xoè như con bướm sặc sỡ...  Đám trẻ đợi Tết,
      chơi quay,  cười ầm trên sân chơi trước nhà.  Ngoài đầu núi lấp ló đã có  tiếng ai
      thổi sáo rủ bạn đi chơi...
        Tiếng sáo du  dương, trầm  bổng  đêm  tình  múa xuân  gợi  nhớ  bài  hát quen
      thuộc  của trai  gái  người  Mông  thường  hát trong  những  ngày  xuân  với  lời  lẽ
      mộc mạc, hồn nhiên mà không kém phần say đắm:
                          Mày có con trai con gái rồi

                          Mày đi làm nương
                          Ta không có con trai con gái
                          Ta đi tìm người yêu.

                          ... Anh ném pao,  em không bắt
                          Em không yêu,  quả pao rơi rồi...

         Ngôn  ngữ giản  dị  mộc mạc vậy mà  hàm  chứa cái  lẽ  sống  phóng  khoáng
      tự  do  của  con  người.  Lẽ  sống  đơn  giản  ấy  qua tiếng  sáo  đã  vọng  vào  tâm
      hồn Mị, cô gái có một thời thổi sáo rất hay.
         Những  bức tranh  sinh  hoạt,  những  phong tục có  từ  ngày xưa,  đặc  biệt  là
      cảnh ăn Tết của người Mông được tác giả  miêu tả  bằng  những hình ảnh, chi
      tiết tiêu  biểu thể  hiện đặc điểm  riêng  rất phong  phú, đa dạng của con  người
      và thiên nhiên Tây Bắc:


                                                                            123
   119   120   121   122   123   124   125   126   127   128   129