Page 129 - Bài Văn Mẫu
P. 129

%

      những đêm  Tết ngày trước.  Mị trẻ  lám.  Mị vẫn còn  trẻ.  Mị muốn đi chơi.  Bao
      nhiêu người có chồng cũng đi chơi ngày Tết.  Huống chi A sử với Mị,  không có
      lòng với nhau mà  vẫn phải ở với nhau!  Nếu có nắm lá ngón trong tay lúc này,

      Mị sẽ  ăn cho  chết ngay,  chứ không buồn nhớ lại nữa.  Nhớ  lại,  chỉ thấy nước
      mắt ứa ra.  Mà tiếng sáo gọi bạn yêu vẫn lửng lơ bay ngoài đường.
                           Anh ném pao,  em không bắt

                           Em không yêu,  quả pao rơi rồi...
        Tác  động  của  ngoại  cảnh  là  mùa xuân  đến  cùng  tiếng  sáo  gọi  bạn  tình,
      bữa rượu  bên  bếp  lửa đã thức tỉnh  Mị.  Quá trình  thức tỉnh  của Mj  bắt đầu từ
      sự bừng dậy trong tiềm thức những hồi ức, kỉ niệm của quá khứ.  Rồi Mị chìm
      đắm  trong tiếng sáo. Ý  thức về  thời gian cũng  đã trở  lại  cùng với  khát vọng
      sống và ý  thức về  thân  phận  mình. Từ ý thức tới  hành  động của Mị đều thể
      hiện điều dó.  Mị thắp đèn sáng lên, quấn  lại tóc,  rút chiếc váy hoa, chuẩn bị
      đi chơi.
         Bị A Sử đánh và trói vào cột không cho đi chơi,  nhưng  Mị cũng  không  hể
      phản  ứng.  Mị vẫn  mê  mải sống với những khao khát cháy bỏng  :  Trong bóng
      tối,  Mị đứng im lặng, như không biết mình đang bị trói.  Hơi rượu còn nồng nàn,
      MỊ vẫn nghe tiếng sáo đưa  Mị đi theo những cuộc chơi,  những đám  chơi.  “Em
      không yêu,  quả  pao  rơi rồi.  Em  yêu  người nào,  em  bắt pao  nào...”.  Mị  vùng
      bước đi.  Nhưng  tay chân  đau không cựa  được.  Mị không nghe  tiếng sáo  nữa.
      Chỉ còn  nghe  tiếng  chân  ngựa  đạp  vào  vách.  Ngựa  vẫn  đứng yên,  gãi chân,
      nhai cỏ.  Mị thổn thức nghĩ mình không bằng con ngựa.

         Chó sủa xa xa.  Chừng đã khuya.  Lúc này là lúc trai đang đến bên vách làm
      hiệu,  rũ  người yêu dỡ  vách ra rừng chơi.  Mị nín khóc,  Mị lại bồi hồi...  Cả  đêm
      ấy Mị phải trói đứng như thế.  Lúc thì khắp người bị dây trói thít lại,  đau nhức.
      Lúc lại nồng nàn tha thiết nhớ.  Hdi rượu toả.  Tiếng sáo.  Tiếng chó  sủa xa xa.
      Mị lúc mê, lúc tỉnh.  Cho tới khi trời tang tảng rồi không biết sáng từ bao giờ.
         Đây là  đoạn  văn  hay nhất bởi  nó thấm  đẫm  cảm  xúc trữ tình.  Ý thơ trong

      văn xuôi được Tô  Hoài thể  hiện  một cách tài  tình  qua tiếng  sáo.  Người đọc
      lắng  nghe thật kĩ tiếng  sáo vút  lên  hoà  cùng  nỗi  niềm  của cô  gái  Mông  khi
      mùa xuân về. Tiếng  sáo  là  ngôn  ngữ giao tiếp  đặc biệt bằng  âm  thanh  của
      người  Mông.  Từ thực  tế  ấy,  Tô  Hoài  đã  công  phu  sáng  tạo  và  sử  dụng  rất

      “đắt” chi tiết  tiếng sáo  trong đêm  tình  mùa xuân để  miêu  tả  diễn  biến  phức


      128
   124   125   126   127   128   129   130   131   132   133   134