Page 132 - Bài Văn Mẫu
P. 132
Đoạn văn tả suy nghĩ và hành động đột ngột của Mị cắt dây trói cứu A
Phủ được tác giả viết bằng một tiết tấu nhanh, dứt khoát, nhằm thể hiện thái
độ phản kháng mạnh mẽ của Mị trước cái xấu, cái ác của cha con tên thống
lí Pá Tra: sự đồng cảm sâu xa trước sự sống và cái chết của người cùng
cảnh ngộ và cũng là của chính minh: Lúc ấy, trong nhà đã tối bưng, Mị rón
rén bước lại, A Phũ vẫn nhắm mắt, nhưng Mị tưởng như A Phủ đương biết có
người bước lại... Mị rút con dao nhỏ cắt lúa, cắt nút dây mây. A Phủ cử thở
phè từng hdi, không biết mê hay tỉnh. Lần lần, đến lúc gỡ được hết dây trói ở
người A Phủ thì Mị cũng hốt hoảng, Mị chỉ thì thào được một tiếng “Đi ngay...”,
rồi Mị nghẹn lại. A Phủ bỗng khuỵu xuống, không bước nổi. Nhưng trước cái
chết có thể đến ndi ngay, A Phũ quật sức vùng lên, chạy.
Mị đứng lặng trong bóng tối.
Rổi Mị cũng vụt chạy ra. Trời tối lắm. Nhưng Mị vẫn băng đi. Mị đuổi kịp A
Phủ, đã lăn, chạy, chạy xuống tới lưng dốc, Mị nói, thở trong hơi gió thốc lạnh
buốt:
- A Phủ cho tôi đi.
A Phủ chưa kịp nói, Mị lại nói:
- ở đây thì chết mặt.
A Phủ chợt hiểu.
Người đàn bà chê chồng đó vừa cứu sống mình.
A Phủ nói: “Đì với tôi”. Và hai người lẳng lặng đỡ nhau lao chạy xuống dốc
núi.
Truyện ngắn Vợ chồng A Phủ có nhiều đoạn giống như những bài thd với
vần điệu nhịp nhàng, giàu nhạc tính cùng những hình ảnh chân thực đan xen
với những hình ảnh có ý nghĩa ẩn dụ tượng trưng thường thấy trong nghệ thuật
thd ca. Chất thd trong tác phẩm đã nâng con người vượt lên trên hoàn cảnh
tăm tối, khổ đau; truyền cho người đọc tình cảm yêu mến và những rung cảm
sâu xa về cuộc sống và con người Tây Bắc. Văn Tô Hoài mang giọng điệu
trữ tình hấp dẫn. Tác giả lối cuốn người đọc bằng sự từng trải, tinh tế, bằng
phong vị đậm đà màu sắc dân tộc vùng cao. Đây cũng là thế mạnh, là sở
trường trong phong cách sáng tác, khiến cho các tác phẩm của ông để lại dấu
ấn sâu đậm và có sức sống lâu dài trong lòng bạn đọc nhiều thế hệ. Với bảy
mưdi năm cầm bút, Tô Hoài đã cống hiến cho đời nhiều tác phẩm xuất sắc.
Ông xứng đáng là cây đại thụ của nền văn học Việt Nam hiện đại.
131