Page 295 - Những bài Làm Văn 12
P. 295

cách liên tục,  vòng giữa khúc quanh đột ngột, uốn mình theo những đường cong
      thật mềm,  như một cuộc tìm kiếm có ý thức để đi tới nơi gặp thành phố tương
      lai  của  nó...  Từ  Tuần  về  đây,  sông  Hương  vẫn  đi  trong  dư  vang  của  Trường
      Sơn,  vượt qua một lòng  vực sâu dưới chân núi Ngọc Trản để sắc nước trở nên
      xanh thẳm,  và  từ đó nó trôi đi giữa hai dãy đồi sừng sững như thành quách...
         Vừa  mạnh  mẽ  vừa dịu  dàng,  sông  Hương  mềm  như tấm  lụa khi  chảy qua
      Vọng Cảnh, Tam Thai, Lựu Bảo; có khi ánh lên những phản quang nhiều màu
      sắc sớm xanh,  trưa  vàng,  chiều tím, êm ả lúc lượn qua những dãy đồi núi phía
      tây nam thành phố. Dòng sông mang  vẻ đẹp4rẩm mặc khi chảy qua lăng tẩm,
      đền đài,  /ẩ giấc ngủ nghìn năm của những  vua chúa được phong kín trong lòng
      những rừng thõng u tịch... để  rồi sau đó bừng sáng khi gặp tiếng chuông chùa
       Thiên  Mụ  ngân  nga  tận  bờ  bên  kia,  giữa  những  xóm  làng  trung  du  bát  ngát

      tiếng gà...
         Phải là  người con của Huế, gắn bó yêu thương máu thịt với  Huế thì Hoàng
      Phủ Ngọc Tường mới viết được những câu văn đầy chất thơ và rưng rưng cảm
      xúc  như vậy.  ổ  đoạn  r,^y,  hai  bút pháp  kể  và  tả  kết hợp  nhuần  nhuyễn:  sự
      phối hợp hài hoà giữa màu sắc và âm thanh làm nổi bật vẻ đẹp của từng khúc
      sông  Hương. Tác giả  sử dụng  khéo léo,  tài tình  phép tu từ thường thấy trong
      thơ như so sánh kết hợp với nhân hoá, ẩn dụ... khiến đoạn văn giống  như bài
      thơ trữ tình làm xao xuyến lòng người.

         Dường  như sông Hương vui tươi hẳn lên giữa những biền bãi xanh biếc của
       vùng ngoại ô Kim Long, kéo một nét thẳng thực yên tâm theo hướng tây nam -
       đông bắc, phía đó,  nơi cuối đường,  nó  đã  nhìn  thấy chiếc cầu  trắng của  thành
      phố in ngần trên nền trời,  nhỏ nhắn-như những vành trăng non.  Giáp mặt thành
      phố ở  Cồn  Giã  Viên,  sông  Hương uốn  một cánh  cung rất nhẹ  sang  đến  cồn
       Hến;  đường  cong  ấy  làm  cho dòng  sông  mềm  hẳn  đi,  như một  tiếng  “vâng”
       không nói ra của tình yêu.
         Sông Hương giống sông Xen của Pa-ri, sông Đa-nuýp của Bu-đa-pét ở chỗ
       là  đều  chảy  qua  giữa  lòng  thành  phố.  Tác  giả  quan  sát và  cảm  nhận  sông
       Hương  ở  nhiều  góc độ.  ở đoạn  này, tác giả  miêu tả vẻ  đẹp của sông  Hương
       từ góc độ văn hoá. Bằng con mắt của hoạ sĩ, tác giả thấy các nhánh của sông
       Hương  tạo  ra  những  đường  nét  uyển  chuyển,  mềm  mại,  làm  nên  vẻ  đẹp  cổ
       kính  của  cô'  đô ;  Đầu  và  cuối  ngõ  thành phố,  những  nhánh  sông  đào  mang
       nước sông  Hương  toả  đi  khắp phố thị,  VỚI  những  cây đa,  cây cừa  cổ thụ  toả


       294
   290   291   292   293   294   295   296   297   298   299   300