Page 297 - Những bài Làm Văn 12
P. 297

V,
                                                                                   c

          Cũng theo tác giả, khúc quanh rẽ ngoặt thật bất ngờ đó có một cái gì rất lạ
       với tự nhiên  và  rất giống con người, tựa như một nỗi vương  vấn và dường  như
       còn có cả một chút lẳng lơ kín đáo của tình yêu... Ra biển, sông Hương rất nhớ
       thành  phố.  Nỗi  nhớ  ấy  đọng  trong  lời  thề:  ‘‘Còn  non,  còn  nước,  còn  dài,  còn
       về,  còn nhớ...".  Lời thề ấy vang  vọng khắp lưu vực sông Hương thành giọng hò
       dân gian; ấy là  tấm lòng người dân ndi Châu Hoá xưa mãi mãi chung  tình  với
       quê hương xứ sở. vẫn là so sánh kết hợp với nhân hoá ẩn dụ nhưng tác giả đã
       sáng tạo ra những hình ảnh đầy ấn tượng, đậm đà nét đẹp văn hoá xứ Huế.
          Trong  mối quan  hệ với  lịch sử dân tộc, sộng  Hương  mang vẻ đẹp của một
       bản hùng ca chiến trận ghi lại những vinh quang từ thuở còn là một dòng sông
       biên  thuỳ xa xôi của đất nước các vua  Hùng, thuỏ  nó  mang tên  là  Linh  Giang
       (dòng  sông  thiêng)  trong  sách  Dư địa  chí của  Nguyễn  Trãi.  Sông  Hương  là
       dòng sông viễn châuâã chiến đấu oanh liệt bảo vệ biên giới phía Nam của Tổ
       quốc Đại Việt.  Nó  vẻ  vang soi bóng kinh thành  Phú Xuân của người anh hùng
       Nguyễn Huệ vào thế kỉ mười tám;  nó  sống hết lịch sủ bi tráng của thế kỉ mười
       chín  với máu của những cuộc khôi nghĩa;  nó chứng kiến thời đại mới với cuộc
        Cách mạng  tháng  Tám năm  1945 và bao  chiến công rung chuyển đất trời qua
       hai cuộc chiến  tranh  chống thực dân  Pháp và  đế quốc  Mĩ xâm  lược của dân
       tộc  ta.  Sông  Hương  là  nhân  chứng  lịch  sử  chứng  kiến  mùa  xuân  Mậu  Thân
       (1968),  thời  điểm  quân  dân  ta  mở  cuộc  'tổng  tiến  công  vào  sào  huyệt
        Mĩ -  nguy và  sông  Hương cũng chứng  kiến tội ác  huỷ  diệt của chúng đối với
       các di sản văn hoá, lịch sử trên đất Huế.
          Sông  Hương gắn bó máu thịt với từng con người xứ Huế,  là dòng sông của
        thời gian  ngân  vang,  của  sữ  thi  viết giữa  màu  cỏ  lá  xanh  biếc.  Sông  Hương
        không chỉ là bản hùng ca tấu  lên bao chiến công trong lịch sử,  mà còn  là một
        nhân chứng nhẫn  nại và kiên cường qua những thăng trầm của đất nước. Tuy
        nhiên, điều  làm nên vẻ đẹp giản dị mà  khác thường của dòng sông là ở chỗ:
        Khi nghe  lời gọi,  nó  biết cách  tự hiến đời mình  làm  một chiến  công,  để rồi nó
        trở về  với cuộc đời bình thường,  làm một người con gái dịu dàng của đất nước.
          Có  lẽ  chính điều  đó  đã  làm  cho sông Hương  không bao giờ tự lặp lại mình
       trong cảm hứng của các nghệ sĩ. Sông Hương gắn với cuộc đời các nghệ sĩ và
       thi  ca.  Vẻ  đẹp  của  sông  Hương  hiện  lên  muôn  màu  muôn  vẻ  trong  trí tưỗng
       tượng phong phú cũa tác giả:
          Có  một dòng  thi ca  về  sông  Hưdng,  và  tôi  hi  vọng  đã  nhận  xét một cách
        công bằng về nó khi nói rằng dòng sông ấy không bao giờ tự lặp lại mình trong



        296
   292   293   294   295   296   297   298   299   300   301   302