Page 255 - Những bài Làm Văn 12
P. 255

Có thể nói ít có hình ảnh nào thể hiện nỗi đau thương tang tóc của dân tộc
         và  đất nước trong  cuộc kháng  chiến  chống  thực dân  Pháp  lại  cô  đọng,  hàm
         súc và gây ám ảnh sâu sắc như những hình ảnh trong hai câu thơ:
                         Ôi những cánh đồng quê chảy máu

                         Dây thép gai đâm nát trời chiều.
            Dấu ấn khốc liệt của chiến tranh bao phủ  khắp nơi. Đạn bom quân thù cày
         nát mặt đất, triệt hạ sự sống. Ánh hoàng hôn đỏ hắt xuống khiến  những cánh
         đồng quê  như  chảy máu.  Hàng  rào  dây thép gai quanh  đồn  bốt giặc tua tủa
         chĩa  lên  như  muốn  đâm  nát  trời  chiều vốn  tĩnh  lặng,  bình  yên.  cả  hai  chiều
         không  gian  đều  in  đậm  bóng  dáng  sự  tàn  phá,  chết  chóc  của  chiến  tranh.
         Từng chữ, từng câu thơ oằn nặng bởi cảm xúc đau thương, căm giận.

            Các hình ảnh trong đoạn thơ này hoàn toàn tương phản với hình ảnh trong
         đoạn  thơ  trên.  Những  cánh  đồng  quê  chảy  máu thay  cho  những  cánh  đồng
         thơm  mát.  Trời chiều  bị  dây  thép gai đâm  nát thay thê'  cho  sắc trời  thu  trong
         b/ếc thanh bình. Cuộc sống êm ả xưa kia giờ không còn nữa. Đâu đâu cũng là
         cảnh tang tóc, đau thương. Bao nhiêu máu xương đã đổ xuống mảnh đất này.
            Trên cái nền là đất nước đau thương ấy, nhà thơ khắc hoạ nổi bật hình ảnh
         và tâm trạng người chiến sĩ:
                          Những đêm dài hành quân nung nấu
                          Bỗng bồn chồn nhớ mắt người yêu.
            Nhà  thơ  cảm  nhận  sâu  sắc  những  rung  động  tinh  tế  trong  tâm  hồn  mỗi
         người  lính  ra trận.  Đó  là  tâm  trạng  cháy  bỏng  yêu  thương  nhân  dân  và  nung
         nấu hờn căm quân cướp nước.  Mối căm thù  sôi sục trong tim, thôi thúc những
         đêm dài hành quân không  nghỉ.  Mối căm thù  dồn  lên  mũi  lê,  đầu súng nhằm
         thẳng quân thù.  Nhưng chính  lúc ấy cũng thấp thoáng  hiện  lên trong  nỗi  nhớ
         đôi mắt của người yêu chờ đợi khiến tâm hồn chiến sĩ ta bồn chồn, xao xuyến.
            Hay  nhất trong  phần  sau  của  bài  thơ  có  lẽ  là  khổ  thơ  này.  Phải  là  người
         từng trải, có vốn  sống phong phú  và trái tim  dạt dào tình  cảm  nhân ái thì tác
         giả  mới  có  cách  diễn  đạt tự  nhiên  về  sự  hài  hoà  giữa tình  cảm  riêng  chung,
         giữa tình yêu đôi lứa và tình yêu đất nước của người chiến sĩ.
            Ổ đoạn thơ cuối, tác giả dồn hết tâm huyết để tô đậm  hình ảnh đất nước tù
         trong đau thương đã anh dũng đứng  lên chiến đấu.  Đó  là  hình tượng cao đẹp
         về  đất nước muôn đời, về  sự vươn mình vĩ đại của đất nước và con người Việt
         Nam trong thời đại mới:



         254
   250   251   252   253   254   255   256   257   258   259   260