Page 253 - Những bài Làm Văn 12
P. 253

thu trong thớ ca Việt Nam. Cái buồn, cái lạnh của thu xưa dường như đã lùi xa.
         Mùa  thu nay đẹp đẽ, trong sáng bỏi tâm  hồn,  đôi  mắt của thi nhân  đầy phấn
         chấn  và  tin  tưỏng.  Sự  tinh  tế  trong  cảm  xúc  của  tác  giả  thể  hiện  ỏ  sự  cảm
         nhận  được  nét riêng  của không  gian  mùa thu:  tiết trời  êm  ả,  ánh  nắng vàng
         dịu,  bầu  trời  dường  như  xanh  cao  hdn,  không  khí  như  nhẹ  hơn  và  mọi  âm
         thanh cũng trỏ nên ngân xa, vang vọng. Từ cảm xúc về mùa thu đất nước dẫn
         đến tình cảm mến yêu tha thiết và lòng tự hào về đất nước, nhà thơ ngắm nhìn
         cảnh  vật với  tâm liồn  phơi  phới  lạc  quan,  yêu  đời.  Niềm  vui  tràn  ngập  lòng
         người, tràn ngập^đất trời.
            Cội nguồn của niềm vui ấy thật to lớn, sâu xa. Đó là do đất nước sau Cách
         mạng  tháng Tám  đã về  tay nhân  dân.  Đó  là  hạnh  phúc  lớn  lao của dân  tộc,
         của  đất nước đã  dành  được chủ  quyền thiêng  liêng  độc  lập,  tự do.  Đoạn thơ
         với  nhịp điệu  rộn  ràng,  hào hứng và  những  hình  ảnh  đẹp đẽ, tươi  mát đã thể
         hiện vẻ đẹp muôn màu muôn vẻ của đất nước thân yêu. Nhà thơ như reo như
         hát lên niềm hạnh phúc bất tận ấy:
                            Trời xanh đây là của chúng ta
                            Núi rừng đây là của chúng ta

                            Những cánh đồng thơm mát
                            Những ngả đường bát ngát
                            Những dòng sông đỏ nặng phù sa.
            Với nhạc điệu rộn ràng, náo nức, hình ảnh nối tiếp hình ảnh, quấn quýt hoà
         quyện  vào  nhau,  đoạn  thơ tạo  nên vẻ  đẹp của  đất nước Việt Nam  sau  ngày
         độc  lập.  Âm  hưởng  đoạn  thơ  mênh  mang  bởi  những  âm  tiết  ngân  vang :  ta,
         thơm  mát,  bát ngát,  phù  sa...  Các  dòng  thơ  liên  kết chặt  chẽ,  bổ  sung  cho
         nhau để làm nổi bật ý thơ.
            Điệp khúc là của chúng ta cứ ngân nga, vang vọng giữa đất trời, sông  núi.
         Tất cả  những gì thân yêu, quen thuộc trên đất nước này đều  là  của chúng ta.
         Còn gì sung sướng hơn, tự hào hơn bốn tiếng ấy sau hàng trăm năm nô lệ, dân
         tộc  ta  phải  đổ  bao  xương  máu  mới  giành  được  quyền  làm  chủ.  Cũng  nguồn
         cảm  hứng say sưa,  dạt dào như thế,  nhà thơ Tố Hữu đã thốt lên;  của  ta,  trời
         đất, đêm ngày ; Núi kia,  đồi nọ, sông này của ta I (Hoan hô chiến sĩ Điện Biên).
            Cái  thế  đứng  của  nhân  vật  trữ  tình  trong  đoạn  thơ  là  thế  đứng  của  con
         người tự do kiêu hãnh ngẩng cao đầu. Cảm hứng mở ra, vẽ ra những hình ảnh
         thân thương của đất nước với chiều  rộng, chiều dài và sắc màu  của bầu trời,



         252
   248   249   250   251   252   253   254   255   256   257   258