Page 254 - Những bài Làm Văn 12
P. 254

núi  rừng,  cánh  đồng,  ngả  đường,  dòng  sông...  Trời  thu  thay áo  mới,  Những
  cánh  đồng  thơm  mát,  Những  ngả  đường  bát ngát,  Những  dòng sông  đỏ  nặng
  phù sa... càng trở nên bội phần đẹp đẽ vì đã về tay chúng ta.
     Sắc đỏ  của phù sa gợi  liên tưởng tới  những chiến sĩ đã  hi sinh trong cuộc
  chiến  đấu  bảo vệ  non  sông.  Chữ  nặng không  chỉ diễn  tả  lượng  phù  sa trong
  nước của dòng sông mà còn đặc tả bề dày của dòng chảy bốn nghìn năm lịch
  sử.  Nước  không  chỉ  đỏ  nặng phù  sa màu  mỡ  mà  còn  cuồn  cuộn  dòng  máu
  quật cường.  Những  liên tưởng sâu xa ấy khiến cho cảm  xúc thđ trở  nên trầm
  lắng, thiết tha. Ý thđ đi từ những  hình ảnh cụ thể, hữu hình, đến sự cảm  nhận
  cái  vô  hình  là  truyền  thống,  là  hồn  thiêng  đất  nước.  Nhà  thơ  suy  ngẫm  về
  chiều sâu, về bề dày của lịch sử để từ đó đúc kết thành chân lí:
                  Nước chúng ta

                  Nước những người chưa bao giờ khuất
                  Đêm đêm rì rầm trong tiếng đất
                  Những buổi ngày xưa vọng nói về.
     Không chỉ những sự vật hữu  hình  như bầu trời,  cánh đồng,  núi  rừng,  dòng
  sông...  mà  còn  cả  những  yếu  tô'  vô  hình  làm  nên  đất nước.  Nước chúng  ta -
  giản  đơn  ba chữ mà  chất chứa tinh cảm  thiêng  liêng  pha lẫn tự hào.  Câu thơ
  Nước những người chưa bao giờ khuất là  lời  khẳng định  như chân  lí bất di  bất
  dịch về  một thực tế hiển nhiên.  Suốt chiều dài lịch sử bốn  ngàn năm, trải qua
  bao phen chống ngoại xâm, có  thẳng có bại nhưng đất nước này, dân tộc này
  chưa bao giờ  khuất phục trước bạo lực của quân thù. Truyền thống bất khuất
  ấy truyền từ đời  này sang  đời  khác.  Nhà  thơ lắng  nghe tiếng  nói quật cường
  vọng  lên từ  lòng  đất.  Đất,  qua tâm  hồn  nhà  thơ và tâm  hồn  chúng ta,  không
  chỉ xanh tốt những vạt rừng,  thơm mát những cánh đồng,  bát ngát những  ngả
  đường,  đỏ  nặng phù  sa  của  những  dòng  sông  mà  còn  rì  rầm tiếng  nói  đấu
  tranh bao đời không bao giờ tắt. Câu thơ trở nên trang trọng, trầm lắng khi nói
  đến tiếng vọng thiêng liêng của ng^n xưa rì rầm trong tiếng đất.
     Tiếng đất\à tiếng của lịch sử,  là tiếng của hồn thiêng sông^ núi tự ngày xưa
  đang  vọng nói về hiện tại.  Mồ  hôi,  xương  máu của tổ tiên,  ông cha thấm  vào
  lòng  đất đã  bao đời,  thành  tiếng đất luôn  nhắc nhở các thế hệ  con  cháu  hãy
  giữ  lấy giang  sơn  gấm  vóc của  tổ  tiẻn.  Từ  đó,  nhà  thơ suy  nghĩ về  đất nước
  trong  chiến tranh  giải  phóng,  trong  đau  thương  căm  hờn  đứng  lên  chiến  đấu
  bất khuất anh hùng.



                                                                        253
   249   250   251   252   253   254   255   256   257   258   259