Page 237 - Những bài Làm Văn 12
P. 237
Tinh ta như dòng sông
Đã yên ngày thác lũ.
(Tha tình cuối mùa thu)
Khi hai người đã thực sự yêu nhau thì không một trỏ lực nào ngăn cản nổi:
Tay ta nắm lấy tay người,
Dẩu qua trăm núi ngàn đồi cũng qua.
(Hát ru)
Đẹp là thế, thiêng liêng là thế nhưng tình yêu cũng thật ngắn ngủi, mong
manh, khó giữ: ^
Cuộc đời tuy dài thế
Năm tháng vẫn đi qua
Như biển kia dẫu rộng
Mây vẫn bay về xa.
Trong thực tế, tình yêu có khi chỉ là một khoảnh khắc:
Em đâu dám nghĩ là vĩnh viễn
Hôm nay yêu, mai có thể xa rồi.
{Nói cùng anh ■ Xuân Quỳnh)
Hoặc:
Anh đã thấy một điều mong manh nhất,
Là tình yêu, là tình yêu ngát hưdng.
(Đỗ Trung Quân)
Bởi thế khi yêu, con người luôn khắc khoải và trăn trở. Tuy không hiện lên
thành chữ thành lời trong đoạn thơ nhưng thấp thoáng đâu đó một chút lo âu
rất chính đáng. Liệu tình yêu có thể vượt qua những quy luậ‘ tất yếu của cuộc
đời chăng ? Vì thế nên ngay trong lúc tình yêu say đắm nhất, nhà thơ vẫn
không hoàn toàn thoát li hiện tại. Trong cái nồng nhiệt hết mình vẫn thấp
thoáng dự cảm lo âu không dứt.
Mọi chuyện rồi sẽ qua đi: cuộc đời, năm tháng và mây kia thì cứ bay mãi
vào cõi xa xăm, vô định. Tình yêu cũng thế, vì tình yêu bao giờ cũng gắn liền
với một con người cụ thể, gắn liền với cái hữu hạn của đời người. Muốn vượt
ra ngoài giới hạn đó, chỉ có một cách là hoà tan tình yêu vào thiên nhiên vĩnh
cửu để ngàn vạn năm sau, những con sóng đại dương vẫn cất cao lời ngợi ca
tình yêu bất diệt.
236