Page 235 - Những bài Làm Văn 12
P. 235

sự dữ dội và khó lường. Nhưng  trên mặt nước hay dưới lòng sâu, con sóng đều
     có  bờ.  Bờ là  nơi  đến  của  sóng,  sóng có  đối  tượng  để  ve  vuốt,  vỗ  về,  có  cái
     đích  để  đi  đâu  về  đâu  cũng  nhớ,  lúc  nào  cũng  không  quên,  ngày  cũng  như
     đêm :  Ôi con  sóng  nhớ  bờ,  Ngày đêm  không  ngủ  được.  Nỗi  nhớ  có  cái  biểu
     hiện  trên  bề  mặt mà  cũng  có  cái  ẩn  chứa tận  dưới  lòng sâu.  vắng  anh,  em
     nhớ. Đó là nỗi nhớ thể hiện trên bề mặt. Giận anh mà  nhớ mới là nỗi nhớ  dưới
     lòng sâu,  da diết,  khắc khoải, thổn thức đến trào nước mắt, đến cắn chặt môi
     chảy máu chưa hẳn  nguôi ngoai.  Nó cuồn cuộn, dạt dào như những đợt sóng
     triền  miên  vô  hqi,  vô  hạn.  Nhịp  thơ trong  bài  thơ  này  là  nhịp  sóng  nhưng  rõ
     nhất, dào dạt, náo nức và mãnh liệt nhất l^ở đoạn thơ này.
        Thức  mà  nhớ,  không  nói  làm  gì,  trong  mơ  mà  nhớ  là  nỗi  nhớ  không  chịu
     ngủ  yên. ô i! Tình yêu là vậy!  Em yêu  anh,  em là vậy:  Lòng em nhớ đến anh,
      Cả  trong  mơ còn  thức.  Nỗi  nhớ  hiển  hiện  trong  mọi  không  gian  và  thời  gian,
     không chỉ tồn tại trong ý thức mà còn  len  lỏi vào tiềm thức, xâm  nhập vào cả
     trong giấc mơ.  Khao khát yêu thương của người con gái mãnh liệt nhưng cũng
     thật tự nhiên; sóng khao khát tới bờ, cũng như em luôn khao khát có anh! Tình
     yêu  của người con  gái  ồ  đây vừa chân thành, tha thiết, vừa trong  sáng,  thuỷ
     chung.
        Cách thể hiện tình cảm của Xuân Quỳnh như vậy có tự nhiên, sỗ sàng quá
     chăng? Liệu có phá vỡ nét đẹp cổ truyền của người con gái Việt Nam  khi yêu

      là thẹn thùng, e  ấp?  Hoàn toàn  không!  Mượn  hình tượng  sóng,  Xuân  Quỳnh
     đã  nói  lên  khát vọng tình yêu  sôi nổi,  mãnh  liệt của mình. Điều đó  hiếm  thấy
     trong thơ ca Việt Nam trước đó.
        Ổ  những  đoạn  thơ  trên,  nhân  vật  trữ  tình  nhờ  lời  sóng  để  che  giấu  tâm
     trạng,  nhưng  đến  đây thì đã  bỏ  luôn  cái  vỏ  nhân  hoá vay  mượn  ấy đi  để  trái
     tim tự thốt nên  loi  Trái tim  em không chịu vòng vo,  úp mỏ  nữa mà  nó đòi nói
     thật, bởi nó đang tràn đầy tình yêu anh và tình yêu ấy cũng đã chín muồi:

                       Dẫu xuôi về plìưtìng bắc
                       Dẫu ngược về phưdng nam
                       Nói nào em cũng nghĩ

                       Hướng về anh - một phương.
         Nỗi nhớ trong tình yêu còn được gắn  liền với khái niệm thời gian vô tận và
      không gian vô biên. Với thời gian,  nó không có ngày đêm. Với không gian, nó



      234
   230   231   232   233   234   235   236   237   238   239   240