Page 119 - Những bài Làm Văn 12
P. 119

Như khí phách  Trần,  Lê.  Như oai vũ Quang Trung
                       Khắp thành thị nông thôn
                        Đánh tan đầu Mỹ,  nguỵ!

                        Vì Độc lập,  Tự do,  núi sông hùng vĩ
                        Vì thiêng liêng giá trị Con Người
                        Vì muôn đời hoa lá xanh tươi

                        Ta quyết thắng.  Giành mùa xuân đẹp nhất!
                                              X   (Bài ca xuân 68)
        Cuộc  kháng  chiến  chống  Mỹ  kết  thúc  bằng  chiến  dịch  Hồ  Chí  Mjnh  đại
     thắng  mùa xuân  1975.  Nhà  thơ Tố  Hữu  đã  ghi  lại cảm  xúc thăng  hoa trong
     giây phút thiêng liêng không thể  nào quên của bản thân  nói  riêng và của cả
     dân tộc nói chung:
                        Ba mươi năm,  trường kì kháng chiến
                        Ta đã đi.  Và  ta đã đến
                        Thật đây rồi,  hạnh phúc cầm tay

                        Độc lập,  Tự do,  từ nay vĩnh viễn...
                        Tôi lại nhìn,  như đôi mắt trẻ thơ
                        Tổ quốc tôi.  Chưa đẹp thế bao giờ I

                        Xanh núi, xanh sông, xanh đổng, xanh biển
                        Xanh trời, xanh của những ước mơ...
                        Tôi bay giữa màu xanh giải phóng
                        Tầng thấp,  tầng cao,  chiều dài,  chiều rộng

                        Ôi Việt Nam I Yêu suốt một đời
                        Nay mới được ôm Người trọn vẹn,  Người ơi!
                                                 (Vui thế, hôm nay...)
        Những vấn đề Tố Hữu đề cập đến trong thơ là  những vấn đề  lớn lao,  bức
      xúc, liên quan mật thiết đến số phận của đất nước, dân tộc. Đó là những tình
      cảm  lớn,  niềm vui lớn : say mê  lí tưởng, tình đồng bào, đồng chí thiêng  liêng,
      ân  tình  cách  mạng,  quan  điểm  sống  chết...  Thơ  Tô'  Hữu  quy  tụ  và  kết tinh
      nhiều  mặt của giá trị nhân văn và sức mạnh tinh thần  của đời sống dân tộc,
      mang theo máu thịt và  hơi thở  nóng hổi của cuộc đời. “Cái tôi” trong thơ ông
      thường hoà trong “cái ta” rộng lớn là cộng đồng dân tộc.



      118
   114   115   116   117   118   119   120   121   122   123   124