Page 115 - Những bài Làm Văn 12
P. 115

Trăng lên trăng đứng trăng tàn
                        Đời em ôm chiếc thuyền nan xuôi dòng
                           Thuyền em rách nát

                           Mà em chưa chồng.
                                         (Tiếng hát sông Hương)
        ĐÓ là ông lão sống cô đơn, mỏi mòn trong nghèo khổ:
                           Lão ngồi bên cửa sổ
                           Trong nắng nhạt chiều thu

                           Còng lưng đan chiêc rô
                           Mai bán lấy vài xu.
                                            (Chiểu)
        Đó là người vú em vì cơ cực mà phải dứt tình mẫu tử:
                           Nàng gởi con về nương xóm cũ

                           Nghẹn ngào trở lại đẩy xe nôi
                           FÓi từ hôm ấy,  ôm con chủ
                           Trong cánh tay êm,  luống ngậm ngùi.
                                            (Vú em)
        Nhà thơ gọi  giai cấp cần  lao  bằng  những tiếng  gọi  đầy tình  thương  mến:
     bạn đời ơi,  anh chị em  ơi,  hỡi người bạn,  đồng bào ơi...  và  tự nguyện  gắn  bó

     cuộc đời mình với họ. Trong bài thơ Từ ấy, tác giả viết:
                           Tôi buộc lòng tôi với mọi người
                           Để tình trang trải với trăm nơi

                           Để hồn tôi với bao hồn khổ
                           Gần gũi nhau thêm mạnh khối đời.
                           Tôi đã là con của vạn nhà

                           Là  em của vạn kiếp phôi pha
                           Là anh của vạn đầu em nhỏ
                           Không áo cơm,  cù bất cù bơ...

        Tính  chất  nhân  văn  sâu  sắc trong  nội  dung  thơ Tố  Hữu  chính  là  ở  sự  kế
     thừa và  phát  huy truyền  thống  nhân  đạo của dân  tộc trong  cuộc sống  cũng
     như trong thơ ca. Trong tập thơ  Việt Bắc, hình ảnh  lãnh tụ, chiến sĩ, nhân dân


      114
   110   111   112   113   114   115   116   117   118   119   120