Page 120 - Những bài Làm Văn 12
P. 120

Tính  dân  tộc  còn  thể  hiện  ỏ  chất  trữ  tình  cách  mạng  thấm  đượm  trong
  giọng  điệu  tâm  tình  ngọt  ngào của thơ Tố  Hữu.  Một  mặt là  do  cội  nguồn  xứ
  Huế, cái chất Huế thấm  sâu vào hồn thơ, vào ngôn  ngữ thơ,  mặt khác nó  bắt
  nguồn từ quan  niệm về thơ của ông:  Thơ là  tiếng nói đồng ý,  đồng tình,  tiếng
  nói đồng chỉ. Nói đến thơ là nói đến sự đồng điệu của những tâm hồn.
     Nhân vật trữ tình trong thơ Tố Hữu có  mối  liên  quan  gần  như máu thịt đối
  với giai cấp và dân tộc. Thơ ca chính là sợi dây nối kết bền chặt giữa nhà thơ
  với cuộc sống của nhân dân, đất nước;  Bạn đọc yêu  mến thơ Tố Hữu, thuộc
  thơ Tố Hữu phần lớn là do nội dung gần gũi, thiết thực song cũng vì hình thức
  nghệ thuật giàu  tính dân tộc của nó. Tố Hữu đã tiếp thu có chọn lọc và sáng
  tạo,  đổng  thời  phát  huy cao  độ  tinh  hoa thơ ca dân  tộc.  ông  sử dụng thành
  thục,  điêu  luyện  thể  thơ  lục  bát  uyển  chuyển,  giàu  nhạc  điệu  để  thể  hiện
  những  nội  dung  cách  mạng  hoàn  toàn  mới.  Bên  cạnh  đó,  sự  sáng  tạo  của
  nhà thơ đã góp phần không nhỏ vào việc khẳng định ưu thế của thể thơ quen
  thuộc đó.  Nhiều bài thơ lục bát của Tố Hữu  in sâu trong tâm trí nhiều thế hệ
  yêu mến thơ ông, tiêu biểu nhất là bài thơ  Việt sác với những đoạn tuy mang
  đậm hơi hướng ca dao nhưng vẫn có những sáng tạo của riêng tác giả:
                      - Mình về mình có nhớ ta
                  Mười lăm năm ấy thiết tha mặn nồng
                      Mình về mình có nhớ không

                  Nhìn cây nhớ núi,  nhìn sông nhớ nguồn ?
                      Tiếng ai tha thiết bên cồn
                  Bâng khuâng trong dạ,  bồn chồn bước đi
                      Áo chàm đưa buổi phân ly

                  Cầm tay nhau biết nói gì hõm nay...
     Đoạn thơ tả  cảnh  sau đây thể  hiện nét tài  hoa của ngòi  bút Tô'  Hữu.  Quả
  là trong thơ có hoạ:
                      Rừng xanh hòa chuối đỏ  tươi
                   Đèo cao nắng ánh dao gài thắt lưng.
                      Ngày xuân mơ nở trắng rừng

                   Nhớ người đan nón chuốt từng sợi giang.
                      Ve kêu rừng phách đổ vàng
                   Nhớ cô em gái hái măng một mình



                                                                        119
   115   116   117   118   119   120   121   122   123   124   125