Page 46 - Nguy Cơ Đánh Trùng Thuế
P. 46

trợ cấp của chính phủ các nước có nền kinh tế thị trường là
            phù hợp với cơ chế kế hoạch hóa tập trung của nước đó chứ
            không phải vì mục đích cạnh tranh không công bằng với thị
            trường nước ngoài. Do đó, Tòa cho rằng luật chống trợ cấp
            của Hoa Kỳ không nên có  ý  định áp dụng cho những hoạt
            động đó của các quốc gia có nền kinh tế phi thị trường. Như
            vậy, có thể cho rằng, quyết định trong vụ Thép Georgetown
            không dựa trên cơ sở giả định rằng một khoản trợ cấp không
            thể tồn tại ở một nền kinh tế phi thị trường mà dựa trên lý
            giải rằng nước có nền kinh tế phi thị trường không có ý định
                                                                    50
            “cạnh tranh không lành mạnh” thông qua việc cấp trợ cấp .

                    Tòa Phúc thẩm cũng đã rà soát lại chi tiết lịch sử pháp
            lý và sự phát triển của các quy định luật phòng vệ thương mại

            định không áp dụng thuế đối kháng, và CIT với quyền hạn của mình theo
            quy định 6(b) để từ chối thời hạn 30 ngày nộp đơn. Tuy nhiên Tòa Phúc
            thẩm đã bác bỏ lập luận của phía Georgetown steel  dựa trên ngôn ngữ tại
            Mục 1516a(a)(2)(A) trong đó yêu cầu cả việc đệ trình giấy triệu tập và
            đơn khiếu nại đúng thời hạn và lịch sử tư pháp của quy định.
            50
               Xem Egge, trích dẫn 13. Trong phân tích của tác giả, Egge tóm tắt hai
            trường phái tư tưởng phản ánh trong vụ việc thép Georgetown liên quan
            đến việc có thể áp dụng thuế đối kháng đối với nền kinh tế phi thị trường.
            Ý kiến này trước đó cũng đã được thảo luận trong bài “Thương mại nền
            kinh tế phi thị trường và Luật thuế Chống bán phá giá/Thuế đối kháng của
            Hoa Kỳ” của Gary Horlick và Shannon Shuman,  18 Int’l L. 807 (1944),
            829. Sự khác biệt cơ bản giữa hai hướng tiếp cận là quan điểm khác nhau
            về vấn đề định nghĩa pháp lý và mục đích của một khoản trợ cấp có thể
            đối kháng. Trường phái thứ nhất định nghĩa một khoản trợ cấp có thể đối
            kháng liên quan đến sự bóp méo thị trường và do đó cho rằng mục đích
            của luật thuế đối kháng là sửa lại thị trường. Egge giải thích rằng quyết
            định của Tòa Phúc thẩm phù hợp với quan điểm này. Trong khi đó trường
            phái thứ hai định nghĩa một khoản trợ cấp có thể đối kháng liên quan đến
            mặt ưu đãi do đó nhìn nhận mục tiêu của Luật thuế đối kháng theo quan
            điểm là công cụ bảo hộ ngành sản xuất trong nước. Tư tưởng này được
            mô tả bởi ý kiến của thẩm phán Watson trong phán quyết của CIT

            46
   41   42   43   44   45   46   47   48   49   50   51