Page 407 - Ngữ Văn Ôn Thi Tốt Nghiệp
P. 407

người  thì  hầu  như chỉ độc  mỗi  nói (say)  hoặc hành  vi  tự giao tiếp với  chính  bản
     thân nhân vật thi gần như chỉ là nghĩ (think). Chi tiết,  hinh tượng nhàn vật của ông
     thường mang tính ẩn dụ và biểu tượng cao.
         III-   Xuất xứ; Văn bản được trích ở phần gần cuối tác phẩm ông già và biển cả
     (1952), tập trung vào hành trình săn đuổi con cá kiếm của ông lão Xan-ti-a-gô.
        VI- Tóm tắt tác  phẩm:  Suốt tám mươi tư ngày liền, ông lão Xan-ti-a-gô  không
     bắt được một mống cá nào. Mọi người dân làng chài ấy xem như lão đã “đi đút” vì
     gặp vận rủi.  Bốn mươi ngày đầu, cậu bé Ma-no-lin đi câu cùng lão,  nhưng sau đó
     do không bắt được cá nên cha mẹ cậu bé bắt cậu đi câu cùng thuyền khác. Kể từ
     đó, Xan-ti-a-gỏ đi biển một mình.  Mỗi sáng, lão chèo thuyền ra dòng Nhiệt lưu, nơi
     có đàn cá lớn kiếm mồi. Chiều chiều, lão quay về vói chiếc thuyền không.

         Vào  ngày  thứ tám  mươi  làm,  Xan-ti-a-gô  chèo  thuyền  ra  khơi  trước  khi  trời
     sáng. Lần  này, lão đi thật xa. Sau khi để lại mùi đất sau lưng,  lão chuẩn bị buông
     câu.  Mồi của  lão là  hai  con cá thu tươi thằng  bé cho lão và  đám cá  mòi  che  kín
     phần lưỡi câu lộ ra.  Mấy sợi dây câu chạy thẳng xuống vùng nước đen ngòm. Khi
     mặt trời  mọc, lão thấy những thuyền câu khác gần mãi trong DỜ và bờ lúc này chỉ
     còn là đường xanh  mảnh nhô lên  mặt biển.  Một chú chim bói cả  lượn lờ báo hiệu
     cho lão biết  nơi  đàn cá  đô-ra-đô đang truy đuổi đám cá chuồn,  nhưng  đàn  cá di
     chuyển  nhanh quá và chẳng mấy chốc đã khuất dạng. Con chim lại lượn vòng, lần
     này Xan-ti-a-gô nhìn thấy đàn cá thu  nhao mình lên trong  ánh  nắng.  Một con thu
     nhỏ đớp mồi ở dây câu đằng lái, lão kéo lên, quật chết và nghĩ con cá sẽ là bữa ăn
     ngon lành.
         Khoảng trưa, con cá kiếm bắt đầu vờn mồi ỏ độ sâu một trăm sải. ông lão hồi
     hộp chờ đợi  và  cuối cùng  con  cá  cắn  câu.  Lào  đợi  cho  nó  nuốt  hẳn  rồi  mới  kéo
     nhưng con cá không hề nhúc nhích mảy may. Và thay vì trồi lên thì nó lại điềm tĩnh
     kéo cả ông lão lẫn con thuyền về hưống táy bắc.

         Sáng  ngày thứ hai,  con cá  nhảy lên.  Thoạt trỏng thấy,  Xan-ti-a-gô biết là lão
     đã câu được con cá  kiếm  khổng  lổ mà trước đây lão chưa  bao giờ nhìn thấy.  Rồi
     con cá lặn xuống, đổi  hướng bơi về phía đông. Xan-ti-a-gô dè sẻn  uống từng  hớp
     nước  một từ cải chai lão  mang theo,  cố quên  nỗi đau  đớn từ bàn tay  bị  dây câu
     cứa đứt và cái lưng ẽ ẩm,  lão nhớ về thời mà  mọi người gọi lão là nhà vô địch khi
     lão anh dũng  chiến thắng tay lực sĩ da  đen trong cuộc vật tay.  Có lẩn,  một chiếc
     máy bay vượt trên đầu lão trên đường đến Mai-a-mi.
         Chập choạng tối,  một con cá đô-ra-đô đớp mồi của dây câu nhỏ mà Xan-ti-a-
     gô buông để kiếm thức ăn. Lão kéo con cá lên thuyền, cẩn thận không làm sợi dây
     vắt qua vai bị giật. Sau lúc nghỉ ngơi, lão xẻ thịt con đô-ra-đõ và kiếm được hai con
     cá chuồn còn tươi vừa bị con đô-ra-đõ nuốt vào dạ dày. Tối hôm ấy, ông lão chợp
     mắt một lát và chợt thức khi cảm thấy sợi dây cảu chạy nhanh qua mấy ngón tay



     406
   402   403   404   405   406   407   408   409   410   411   412