Page 223 - Lịch Sử Văn Minh Thế Giới
P. 223

Đến cuối thiên niên kỉ I, nghệ thuật điêu khắc Đông Nam Á

        có  phần  chững  lại.  Từ  đầu  thiên  niên  kỉ  II  trở  đi  ngƣời  ta  lại

        chứng kiến một sự phát triển mới của loại hình nghệ thuật này

        với  một  tầm  vóc,  quy  mô  lớn  hơn,  chất  lƣợng  cao  hơn,  với


        những trung tâm kiến trúc và điêu khắc kì vĩ nhƣ khu đền Ăngco

        Vát  ở  Campuchia,  Pagan  ở  Mianma,  Xukhôthay,  Ayuthaya  ở

        Thái  Lan,  Thạt  Luổng  ở  Lào  v.v...  Trong  lịch  sử  nghệ  thuật


        Đông Nam Á vào thiên niên kỉ II, có thể nhận thấy vai trò hết

        sức quan trọng của Phật giáo Tiểu thừa. So với hệ thống thần

        điện Phật giáo Đại thừa, hệ thống thần điện Phật giáo Tiểu thừa


        đơn giản hơn nhiều. Ngoài hình tƣợng đức Phật Thích Ca thì chỉ

        có một số môn đồ của Ngƣời, có lẽ vì thế mà nền điêu khắc Phật

        giáo Tiểu thừa đã cố gắng khai thác thêm bằng cách thể hiện các


        tƣ thế của đức Phật theo quy định của Phật giáo.

               Hinđu  giáo  cũng  có  ảnh  hƣởng  to  lớn  đối  với  nghệ  thuật

        điêu khắc Đông Nam Á. Song khi nói nghệ thuật Hinđu giáo ở


        Đông Nam Á, thực ra là chỉ nói ở Chămpa và Campuchia, còn ở

        những nơi khác, dấu tích Hinđu giáo rất mờ nhạt. Ở Chămpa chủ

        yếu là tƣợng thần Siva, còn ở Campuchia chủ yếu lại là tƣợng

        thần Visnu với rất nhiều các hình tƣợng khác nhau.


        ------------------

            1. Homd: Lịch sử Đông Nam Á, Matxcơva 1958, trang 22 – 23

            2. Phạm Thị Vinh: Việt Nam, Đông Nam Á quan hệ lịch sử văn hóa,

               NXB CTQG, trang 196

            3. G. Maspiro, Le Royaume de Champa, Paris, 1928. P. 84
   218   219   220   221   222   223   224   225   226   227   228