Page 59 - Huế Trong Tôi
P. 59

hình đó,  chỉ  cần một cuộc đột kích nhỏ của quân dân ta
        cũng có thể tiêu  diệt hết quân địch,  giải phóng Hà Nội.
        Thế nhưng tệ hại thay,  đi ngược lại  ý nguyện của quân
        dân,  triều  đình  vẫn  "án  binh  bâ't  động",  nuôi  hy  vọng
        bằng con đường thương thuyết hòa bình,  để rồi như  10
        năm  về  trước  lại  thu  hổi  thành  Hà  Nội  và  các  thành,
        tỉnh địa phưong!
            Trong  khi  đó,  thái  độ  của  Chính  phủ  Pháp  lại  hoàn
        toàn khác trước. Tin Rivière chết không làm cho thực dần

        Pháp  chùn  bước  như  khi  Gamier  chết.  Tình  hình  ngoại
        giao và chứứi trị của Pháp lúc này đều ổn định, chủ nghĩa
        tư bản ở Pháp đã chuyển lên giai đoạn đế quốc chủ nghĩa
        nên  yêu  cầu  bành  trướng  thuộc  địa  càng  lớn.  Bọn  thực
        dân hiếu chiến đã chớp ngay tũi đại bại ở Cầu Giấy để lớn
        tiếng kêu gọi "trả thù", buộc dư luận trong và ngoài Nghị
        viện ủng hộ cuộc viễn chirửì lớn.  Ngân sách chiến phí đã
        được toàn thể Hạ viện thông qua không một phiếu chống,
        đổng thời  quyết  định  gửi  thêm  quân  và  chiến  hạm  sang
        Việt Nam.

            Từ  cuối  tháng  7-1883,  viện  binh  Pháp  bắt  đầu  kéo
        sang.  Cũng vào  cuối  tháng  đó, bọn trùm  thực  dân hiếu
        chiến Pháp họp ở Hải Phòng bàn mưu tính kế, rồi quyết
        định đánh  thẳng lên  Son Tây là trung tâm  kháng chiến
        ở  ngoài  Bắc  bây  giờ  và  đánh  vào  Huế là  đầu  não  của
        triều Nguyễn.
            Trước  những  hoạt  động  ráo  riết  của  địch,  mặc  dù
        không  được  lệnh  triều  đmh,  quan  quân  ta  đã  đánh  lùi
        cuộc  hành  quân  của  Pháp  lên  Sơn  Tây  buộc  chúng  cuối


                                                                 57
   54   55   56   57   58   59   60   61   62   63   64