Page 300 - Hai Bà Trưng
P. 300

Cúi đầu trăm lạy,  ngẩng chúc muôn năm.  Tôi chốhg
       đò ở bến Thanh Lâm' vâng lệnh chỉ đến hầu tử các.
           Trưng Trắc nói:

           Hỡi  cố bà!  Cố có lòng thương dân  thương nước,  giận
       lũ  Hán  quan.  Vì  cháu  ta  mà  giúp  buổi  gian  nan,  vàng
       trăm  lạng  gọi  là  trả  nghĩa.  Chúc  cố về  quê  cho  mạnh
       khoẻ, để làm gương cho trai trẻ biết noi.
           Cố Nhà Đò nói:
           Dạ! Phụng mệnh

           (lui ra)
           Cô" Ông nói:
           Ghê  gớm!  Tao  nghe  đòi  mà  hồn  lên  ngọn  cơn  (cây)
       bà  ạ!  May,  may  ra  mần  răng  (làm  sao)?  Có  bà  chớ  cứ
       như tao cả thì giừ hay phải tội bà hè?
           (Hai cô" vào).
           Trưng Trắc nói:

           Thi  Bằng  là  một  người  niên  thiếu,  đem  thân  ra
       rong ruổi  chôn  nhung  trường^,  gian  nan  hai  mươi  mấy
       nhương  sanh^,  thu  phục  bôn  mươi  thành  trở  lại.  Khi
       chẳng may trời  làm  thiệt hại,  dứt  trẫm chân tay^  nghĩ
       lại  càng trăm  nỗi  đắng cay,  thê cùng phải cắn răng mà



       '  Bến Thanh Lâm: tên đất
       ^ Nhung trường: chỉ nơi chiến địa.
       ^ Nhương sanh; chưa rõ nghĩa
        Dứt trầm chán tay; chặt tay chân của trầm.

                                                            301
   295   296   297   298   299   300   301   302   303   304   305