Page 127 - Đinh Tiên Hoàng
P. 127

- Tội thần thật đáng chết! Tội thần thật đáng chết!...
             Đúng lúc đó thì Trương Ma Ni xuất hiện:

             - Xin đại vương thứ lỗi cho tại hạ vì đã thất lễ...
             Giật mình ngẩng lên, nhận ra Trương Ma Ni, Đỗ đứng
         phắt dậy:
             - Sự có mặt của Trương huynh lúc này không phải với
         ý định gây khó cho ta đấy chứ?
             - Tại hạ đã nghe được những lời đại vương trách mắng
         công tử. Đại vương đối với công tử là tình cha con. Tại hạ
         đối với công tử là nghĩa thầy trò. Nếu như công tử có lỗi,
         chẳng lẽ đại vương cho tại hạ là người ngoài cuộc sao?
             Đỗ vội vàng vòng tay thi lễ:
             - Xin Trương huynh thứ lỗi, bởi ta đã hiểu lầm thiện ý
         của Trương huynh!
             - Cũng chỉ vì đại vương trách mắng công tử "... đã quên
         cái nhục mất nước", nên tại hạ mới phải đường đột xin được
         tiếp kiến. Nước là gì? Nước chẳng phải là do con người bày
         đặt ra cho mình đấy ư? Bởi từ khởi thủy, có người nhưng có
         nước đâu! Vả lại, cái gọi là nước là của chung mọi người, nào
         có  phải  của  riêng  ai!  Vậy  mà  trong  cuộc  tranh  giành, kẻ
         thắng thì nhận nước là nước của mình, người thua thì nước
         vẫn đấy lại kêu mất nước! Lại nữa, nước chỉ là sự phân chia
         biên giới về mặt địa lý, nhưng chẳng phải biên giói cũng đã
         bao phen phải dời đổi rồi sao? Cho nên, suy cho cùng cái gọi
         là nước và biên giới  một nước vốn  dĩ phụ thuộc nơi lòng
         người. Được lòng người theo về, dù không có một tấc đất
         trong tay vẫn là có nước. Ngược lại, không được lòng ngưòi,
         thì dẫu có đất đai ngàn dặm cũng phỏng có nghĩa lý gì đâu?!
         Như đại vương, cai quản tuy chỉ một dải Đỗ Động (Thanh



         128
   122   123   124   125   126   127   128   129   130   131   132