Page 126 - Đinh Tiên Hoàng
P. 126

cho cha mình. Lúc đầu, Trương cáo bận, từ chối không đi,
   nhưng  vì  Thích  nài  ni  mãi,  cuối  cùng  Trương  nhận  lời,
   nhưng  bảo Thích  cứ về  trước  và  hẹn  sẽ  đến  sau.  Không
   hiểu Trương có biết trước những gì xảy ra và đã có chủ ý
   hay không, chỉ biết vào  ngày  "chính  tịch",  khi Thích  vừa
   đọc xong bản "chúc văn" do chính tay mình soạn, thì chân
   hương  trong  chiếc  lư  đồng  đặt  trên  bệ  thờ  bỗng  nhiên
   ngùn ngụt bốc cháy! Đỗ Cảnh Thạc "lên miệng" Phùng Thị
   - vợ Thích - chỉ vào mặt Thích mà mắng:
       - Tên nghịch tử Đỗ Thích nghe ta nói đây!  Bản "chúc
   văn" ngươi viết cho ta hay lắm! Nhưng hôm nay ta muốn
   nghe những bài văn đã được họ Đinh cho khắc in vào "Kim
   sách" của ngươi!
       Sự việc xảy ra quá bất ngờ, khiến Thích sợ đến ríu lưỡi:
       - Xin thân phụ tha tội! Xin thân phụ tha tội!...
       - Ngươi đã đề cao Vạn Thắng vương lên tận mây xanh
   trong "Chiếu lên ngôi" và không tiếc lời mạt sát thập nhị sứ
   quân, trong đó có cha ngươi trong "Cáo bình mười hai sứ
   quân"! Ngươi ca ngợi Vạn Thắng vương là Vạn thắng, Vạn
   thế  trong  Biểu  chúc  mừng,  khen  vũ  công  của  nhà  Đinh
   trong việc thống nhất nước Đại cồ trong Đại cồ thi vỊnhl
   Ngươi tán tụng cảnh đẹp của kinh đô Hoa Lư. Và nước Đại
   Cồ dưói thời Vạn Thắng vương được ngươi sánh ngang với
   cảnh thái bình thinh trị thòi Nghiêu Thuấn trong Tụng Hoa
   Lư phú\ Ngươi đã hạ mình làm cái việc mà người có liêm sỉ
   không bao giờ làm! Chẳng lẽ, chỉ vì cái chức "Chi hậu nội
   nhân" mà ngươi đã quên cái nhục mất nước và mối thù giết
   cha ngươi rồi sao?
       Vừa sợ lại vừa thẹn, Thích rập đầu xuống đất, không
   dám ngẩng lên:


                                                          127
   121   122   123   124   125   126   127   128   129   130   131