Page 120 - Đinh Tiên Hoàng
P. 120

Đỗ Vương, Ngô Vương, Nguyễn Vương, rồi... nước Bố Hải
    Khẩu, nước Phong Châu, nước Tam Đái, nước Đường Lâm,
    nước Siêu Loại, nước Tiên Du, nước Tế Giang, nước Tây Phù
    Liệt, nước Hồi Hồ, nước Đăng Châu, nước Bình Kiều, nước
    Đỗ  Động,  Đinh  Bộ  Lĩnh  lộn  ruột,  vứt  ngay  bài  văn  sách
    xuống đất, quát võ sĩ Lôi Thích ra trước sân điện, nọc nằm
    sấp xuống đất, đánh đủ năm mươi trượng! Không hiểu do
    quá sợ, hay do bọn võ sĩ quá tay, hay do cả hai, mà Thích
    phọt cứt ra cả đằng đít và đằng mồm! Cũng may là Thích
    còn giữ kín hành tung của mình,  nếu không qua vụ  này,
    Đinh Bộ Lĩnh biết Thích là con Đỗ Cảnh Thạc, thì dòng họ
    Đỗ Cảnh đã tiệt giống.
        Kết  quả  khoa  ấy,  Thích  bị  đánh  hỏng,  dù  bài  Kinh
    nghĩa trước đó, kiến văn của Thích  có  phần  trội hcm  hai
    người kia (trong khi Ngô Chân Lưu đề cao đạo Phật, Đặng
    Huyền Quang bài Lão và cổ suý cho việc lấy Nho giáo làm
    Quốc giáo, thì Thích chủ trương dung hợp cả ba nhà - Tam
    giáo đồng nguyên) Ngô Chân Lưu đỗ đầu, được phong là
    Thái sư;  Đặng  Huyền  Quang  đỗ  thứ hai,  được phong là
    Sùng Chân uy nghi.
        2.     Đinh Bộ Lĩnh (924 - 979) người động Hoa Lư, châu
    Đại Hoàng, vốn là dòng dõi quyền Thứ sử Hoan châu Đinh
     Công Trứ thời Dương Diên Nghệ và tiền Ngô Vương. Mồ
     côi cha từ khi còn nhỏ, Đinh Bộ Lĩnh cùng mẹ là Đàm Thị
     dẫn đám gia thuộc ròi Hoan Châu về Hoa Lư, lập nên thôn
     Đàm Gia và cũng chính tại đây, ngay từ tuổi còn thơ, Đinh
     Bộ Lĩnh đã sớm bộc lộ một tính cách khác người. Chăn trâu
     với lũ trẻ cùng động, bày trò đánh trận giả, Đinh luôn cầm
     đầu và luôn là ngưòi giành phần thắng. Được suy tôn làm
     Động chủ, Đinh thường bắt lũ  trẻ chéo tay làm kiệu, lấy



                                                           121
   115   116   117   118   119   120   121   122   123   124   125