Page 202 - Dạy Học Vật Lý
P. 202

SPBook - vươn tầm tri thức, chắp cánh tương lai

           thường nhưng Giăcơlin vẫn nhận ra tâm sự cô quạnh của anh trai mình.
                  Cuối năm  1654, ông bị một tai nạn trên cầu Nơiy (Neuilly), các con ngựa

           kéo xe bồng nhiên chồm qua thành cầu kéo theo cả chiếc xe. Rất may là ngay lúc

           ấy cái ách ngựa bị gãy nên xe dừng lại trên cầu.  Nhưng Bledơ Paxcan và cả các
           bạn ông thì bị một phen hú vía. Riêng Bledơ thì tâm thần trở nên hoảng loạn, ông

           như người bị hoang tưởng ít lâu.
                  Mười lăm ngày sau sự cố đó, ngày 23 tháng 11  năm  1654, từ mười giờ tối

           đến mười hai  giờ rưỡi đêm,  ông ngồi  ghi  lại  vắn tắt  sự việc  xảy ra vào  một tờ

           giấy.  Bây giờ người ta gọi  đó  là bản ghi nhớ đê đời  của ông.  Mở đầu  bản ghi
           nhớ...  ông viết; Trời ơi!  Lửa. Thần Abraham, Thần Ixăc, Thần Giacôp, không có

           các nhà hiền triết, cũng chẳng có các nhà thông thái,  ...  ông khâu cẩn thận bản
           ghi nhớ...  đó  vào  túi  chiếc áo  khoác.  Mỗi khi thay áo,  ông không quên chuyển

           bản ghi nhớ...  sang chiếc áo mới. ồng làm việc đó suốt tám năm trời mà không ai
           hay biết. Mãi sau khi ông mất, người giúp việc của ông mới tình cờ phát hiện ra.

                  Suốt bốn năm liền sau sự cố trên cầu Nơiy, Bledơ Paxcan hầu như không

           chú ý đến khoa học, ông để thì giờ viết một tác phẩm về tôn giáo. Tuy nội dung là
           tôn giáo, nhưng nó được coi như một tác phẩm văn học, vì văn phong trau chuốt,

           khúc chiết; ngôn ngừ thì vượt xa thời đại ông. về mặt văn học, tác phẩm đó đến

           nay vẫn còn nguyên giá trị.
                  Năm  1661,  vua  Lui  XIV  (Louis  XIV)  ra  lệnh  cấm  mọi  hoạt  động  của

           nhánh tu Giăngxen trong tu viện Po Roayan. Bledơ Paxcan viết bức thư tranh luận
           với nhánh thiên chúa giáo chính thống và kêu gọi nhánh tu Giăngxen không tuân

           theo lệnh của vua Lui XIV. Nhưng ngay trong năm đó, chẳng bao lâu sau bức thư
           tranh  luận  của Paxcan,  Giăcơlin  ra  đi  vĩnh  viễn.  Cái  chết  của  em  gái  làm  cho

           Paxcan  hết  sức  đau buồn,  đến  nồi  ông  không  còn  đủ  sức  để  duy trì  cuộc  luận





           202
   197   198   199   200   201   202   203   204   205   206   207