Page 200 - Dạy Học Vật Lý
P. 200

SPBook - vưon tầm tri thức, chắp cánh tương lai

        biết là cô đã quyết định sẽ vào nhà tu kín của tu viện Po Roayan (Port-Royal) và

        xin gia nhập nhánh tu Giăngxen.

                Bledơ vốn là người sức khỏe không được tốt. Năm mười tám tuổi anh đã
        bị bệnh thần kinh khá nặng đến nỗi không ngày nào  anh không chịu những cơn

        đau đớn nặng nề. Đen năm hai mươi tư tuổi anh lại bị thêm chứng bại liệt và phải
        dùng nạng khi đi lại. Ngoài ra, anh còn hay bị đau đầu, đau bụng, nhất là đôi chân

        anh thường xuyên bị  lạnh toát, phải  luôn luôn dùng bọc nước nóng để  sưởi ấm.
        Bệnh tật liên miên đã làm cho Bledơ hay cáu gắt, hay giận dữ và rất hiếm khi có

        nụ  cười  trên  môi.  Giữa  lúc  tình  trạng  sức  khỏe  có  chiều  hướng  xấu,  Bledơ  lại

        được tin cô em gái muốn vào nhà tu kín. Điều đó làm cho Bledơ rất buồn.
               Mặc dù Bledơ ra sức thuyết phục kể cả năn nỉ  Giăcơlin nên ở lại, nhưng

        Giăcơlin vẫn không thay đổi quyết định của mình. Do đó quan hệ giữa hai anh em

        trở nên căng thẳng. Tuy nhiên, việc Bledơ không muốn cô em vào nhà tu vì lí do
        sức khỏe của mình chỉ  là một phần mà chủ yếu  là vì  một  lí  do khác.  Theo  luật

        pháp của nước Pháp thời ấy thì Giăcơlin sẽ không được nhận phần gia tài được
        chia khi Giăcơlin là người của tu viện (phần tài sản đó sẽ thuộc về tu viện).

               Lúc ấy Giăcơlin như đang đứng ở một ngã ba. Cô phân vân không biết rẽ
        ngả nào. Với tình trạng ốm đau bệnh tật của anh trai, cô biết anh không thể không

        cần tiền. Nhưng nghĩ đến tu viện, cô đã quyết định rồi, không thể cô không đi tới

        đó. Cuối cùng cô cũng tìm ra được giải pháp, Giăcơlin viết giấy trao toàn bộ phần
        gia tài được chia của mình cho anh trai.  Rồi đến ngày 04 tháng  1  (tháng Giêng)

        năm sau (1652), Giăcơlin rời bỏ ngôi nhà gắn bó thân thuộc với mình trong gần ba
        chục năm tròi để vào nhà tu kín.

                về sau này Ginbectơ có kể lại rằng:  vào hôm ấy Bledơ rất buồn, đến nồi
        khi  Bledơ từ ngoài đi vào phòng của mình mà hầu như không nhìn thấy gì trong






        200
   195   196   197   198   199   200   201   202   203   204   205