Page 36 - Các Thuốc Chống Dị Ứng
P. 36
a. Sử dụng qua đường uống
Liều lượng uống của một thuổc giãn phế quản adrenergic bị
giới hạn do tính nhậy cảm của bệnh nhân đối với các tác động
phụ như run và tim đập mạnh. Với các thuôc đồng vận đặc hiệu
p2, thường triệu chứng phụ run (tremor) là yếu tô" hạn chế liều
lượng. Dồ tỷ lệ có triệu chứng phụ và mức độ của các triệu
chứng phụ thường giảm xuông cùng với sự sử dụng thuốc liên
tục, nên liều lượng tối đa dung nạp được ban đầu có thể ít hơn
so với liều lượng tô! ưu cho điều trị kéo dài. cần thận trọng đổi
với các bệnh nhân không sử dụng đều đặn các thuốíc giãn phế
quản (3 qua đường uống để sử dụng liều nhỏ hơn trong vài ngày
đầu điều tri.
#
Albuterol và terbutaliiie uống tạo ra sự giãn phế quản đỉnh
điểm sau 2 giò và kéo dài trong 6 -8 giò. Cả đưòng hô hấp lớn và
các đưòng hô hấp nhỏ đều bị ảnh hưỏng do tác động của hai
thuốc này. Các đồng vận chọn lọc p2 khác cũng tạo ra các kết
quả tương tự, có thể trừ procaterol là thuốc gây ra giãn phế
quản vối thời gian dài hơn.
Liều lượng cần thiết để tạo ra sự giãn phế quản bằng
đường uống lốn hơn so với liều lượng sử dụng bằng đưòng tiêm
để tạo ra mức độ giãn phế quản tương tự. Terbutaline, mặc dù
kháng với COMT, hấp thụ một cách rất khác nhau (25% - 80%)
và tạo thành liên kết trong thành ruột và trong lần đi qua gan
đầu tiên, dẫn đến chỉ còn lại khoảng 7% - 26% lượng thuốc hấp
thụ theo đường uống. Số lượng này có thể giảm xuống thêm 1/3
do có thức ăn trong dạ dày. Số' lượng hấp thụ tương tự cũng xảy
ra đối với albuterol và fenoterol uống.
Người ta đã chứng tỏ rằng các thuốc p-adrenergic uống vẫn
tạo ra hiệu quả giãn phế quản thậm chí sau khi điều trị liên tục
một năm. Một sô" nghiên cứu sử dụng thuốc giả làm đối chứng
đã chỉ ra rằng: khi được sử dụng như là thuôc giãn phế quản
duy nhâ't, các thuôc p2 làm cải thiện chức năng phổi và cải thiện
38