Page 143 - Biến Chứng Bệnh Đái Tháo Đường
P. 143
3 . 2 . Khả năng kiểm soát glucose huyết
» •
Các nghiên cứu dịch tễ học cho thấy tăng glucose huyết
mạn tính có liên quan chặt chẽ tối tỷ lệ và sự tiến triển của
bệnh lý võng mạc đo đái tháo đường.
Theo Klein và WESDR nghiên cứu ỏ người > 29 tuổi gồm
673 trưòng hợp phải dùng insulỉn mới quản lý tốt glucose huyết
và 697 trường hợp không điều trị bằng insulin cho thây tỷ lệ
bệnh lý võng mạc liên quan rất rõ rệt tới tình trạng bệnh nhân
phải dùng insulin để quản lý glưcose huyết hơn là những bệnh
nhân chỉ dùng thuốc uống hạ glucose huyết đơn thuần
Nhóm phải dùng insulin Nhóm không phải dùng
(% bênh lý võng mac) insulin
(BLVM ) (% bệnh lý võng mạc)
Thời gian
% BLVM % BLVM % BLVM % ĐLVM
chung tăng sinh chung tăng sinh
5 năm 40 4 22 2
5-10 năm 59 10 42 4
10-15 năm 80 12 60 6
15-20 năm 90 18 62 5-7
> 20 năm 100 30 70 10
B L V M : bệnh lý võng mạc
Thomas. Garner 2003 trong nghiên cứu DCCT. Nghiên
cứu 1441 bệnh nhân đái tháo đường type 1 được điều trị tích
cực bằng insulin tiêm 3-4 lần trong ngày. Theo dõi trong vòng
36 tháng cho thây bệnh lý võng mạc đái tháo đường được cải
thiện tới 76% ( 95% CI. 62-85 ) và giảm nguy cơ tiến triển của
bệnh lý võng mạc tới 54% ( 95% CI.31-66 )
UKPDS nghiên cửu 3867 bệnh nhân đái tháo đường type
2 mới được chẩn đoán, được điều trị tích cực glucose huyết
145