Page 83 - Bí Quyết Thi Đậu THPT Quooac Gia Môn Văn
P. 83

II,  PHÂN TRỌNG TÂM
           Quá trìn h d iễn   hiên tâm  trạn g củ a ch àn g  trai quê k h i đ ã  yêu.
           1.    Phân  tích  khổ  thơ  đầu  (4  câu  đầu):  Nỗi  nhớ  mong  của  chàng  trai
        quê  khỉ đã yêu:
                                “Thôn Đoài ngồi nhớ thôn Đông
                            Một người chín nhớ mười mong một người
                                Gió mưa là bệnh của giời
                            Tương tư là bệnh của tôi yêu nàng”
                                                  (Trích “Tương tư’ -  Nguyễn Bính)
           Ngày  xưa,  biết  bao  chàng  trai  quê  từng  nhớ  thương  mong  mỏi  về  hình  ảnh
        người  mình  yêu  với  lời  thì  thầm:  “Chiều  chiều  lại  nhớ  chiều  chiều.  Nhớ  người
        yếm  thắm  dãi  điều  thắt  lưng”.  Chợt  đưa  chúng  ta  nhớ  lại  lời  bày  tỏ  của  chàng
        trai  quê  cùng làng nhưng khác  thôn  trong hồn  thơ “Tương  tư” của  Nguyễn  Bính
        với  lời  tự  sự chân  thành  tha  thiết:  “Thôn  Đoài  ngồi  nhớ  thôn  Đông.  Một  người
        chín  nhớ mười  mong một  người”.  Tiếng gọi  “thôn  Đoài”-,  “thôn Đông”  sao  lại  nhớ
        nhau?  Phải  chăng,  đây  là  lời  bày  tỏ  hàm  ẩn,  giành  cho  chàng trai  quê  còn  e  dè,
        nhút  nhát,  chưa  mạnh  dạn  tỏ  bày  cùng  người  mình  yêu,  rồi  lại  mượn  hình  ảnh
        làng  mạc,  quê  hương  cùng  cách  nói  bóng,  nói  gió,  ví  von  nhằm  bộc  lộ  tâm  sự
        thầm  kín  của  chính  mình.  Nhưng  khi  đã  yêu,  dù  cho  chàng  trai  quê  hay  chàng
        trai  thành  thị  cũng  đều  có  chung  nỗi  mong,  nỗi  nhớ,  niềm  bâng  khuâng,  xao
        xuyến, khắc khoải trong lòng mình như một quy luật tình  cảm của con người khi
        đã yêu. Với tiếng gọi:  “Một người chín  nhớ mười mong một người”.  Nguyễn Bính,
        nhà  thơ  đã  vận  dụng  thành  ngữ  quen  thuộc  trong  văn  học  dân  gian  “chín  nhớ
        mười  mong”  để  nói  lên  nỗi  lòng,  tâm  trạng  của  chàng  trai  quê  đang  nhớ,  đang
        mong,  đang  tương  tư  về  người  con  gái  quê,  chung  làng  nhưng  khác  thôn,  một
        tình  yêu  thấm  đẫm  chân  tình.  Vì  nói  đến  tình  yêu,  bao  giờ  cũng hiện  hành  nỗi
        nhớ là quy luật tình  cảm thiêng liêng của con người  khi  đã yêu,  vì  có yêu mới  có
        nhớ,  càng yêu  nhiều  thì  càng  nhớ  nhiều,  mong  nhiều  rồi  đưa  đến  tương tư.  Với
        thành  ngữ “chín  nhớ  mười  mong”,  nỗi  nhớ  ấy,  nói  lên  bằng  con  sô" cụ  thể  “chín
        và  mười”.  Với  hai  con  sô'  ấy  tưởng  chừng  nỗi  nhớ  của  chàng  trai  quê  đo  được,
        định  lượng  được.  Nhưng  đã  là  “nỗi  nhớ”,  “nỗi  mong"  là  nỗi  nhớ  vô  hình,  trừu
        tượng  của  tình  yêu,  vì  thế giới  của  tình  yêu  là  thế giới  của  sự  cảm  nhận  bằng
        trái tim, bằng cả tâm hồn,  bằng một thứ ngôn ngữ tinh vi  nhâ't,  thì  nỗi nhớ,  nỗi
        mong  kia  là  nỗi  nhớ  vô  cùng,  vô  hạn,  vô  tận,  mênh  mông  sâu  lắng,  không  thể
        nào  xác  định  được,  định  hình  được về  nỗi  nhớ ấy.  Ta hãy  tìm  về  nỗi  lòng tương
        tư của  nhà  thơ  xưa  Nguyễn  Công  Trứ cũng  từng bày  tỏ  như thế với:  “Tương  tư
        không biết cái làm sao”.  Đến thi  sĩ Tản Đà lại bộc bạch:  “Mong ai  mỏi  mắt chân
        trời.  Nhớ ai,  đi đứng,  ăn,  ngồi  thẩn  thớ".  Rồi đến nhà thơ tài hoa bạc mệnh Hàn
         Mặc  Tử  cũng  thổ  lộ  nỗi  tương  tư  da  diết  đến  dại  khờ  với  tiếng  thơ:  “Người  đi
         một  nửa  hồn  tôi  mất.  Một  nửa  hồn  tôi  bỗng  dại  khờ”.  Tiếp  đến  Xuân  Diệu  nỗi

         82
   78   79   80   81   82   83   84   85   86   87   88