Page 86 - Bí Quyết Thi Đậu THPT Quooac Gia Môn Văn
P. 86

tình  yêu  chân  thật,  mộc  mạc,  không  so  bì  hơn  thiệt,  không  vụ  lợi  tính  toán  mà
      tình yêu  đến từ một trái tim  để được đến với  một trái  tim thì  họ vẫn hi vọng, vẫn
      đợi  chờ,  mong ước  sẽ  có giây  phút người  ấy,  người  con gái  thôn  Đông sẽ  hiểu  được
      nỗi  lòng của  chàng trai  quê  thôn  Đoài  và  cảm  nhận  ở chàng trai  ấy  một tình yêu
      chân  thật,  chân  tình,  chân  quê,  mộc  mạc  thì  sẽ  có  sự cảm  thông và  cuôl  cùng  sẽ
      được  đến  với  nhau,  bến  sẽ  gặp  đò,  hoa  sẽ  gặp  bướm.  Phải  chăng,  khi  đã yêu,  con
      người có quyền  hi vọng và chờ đợi ...
        3.    Phân  tích  khổ  thơ  cuôl  (4  câu  còn  lại):  ước  mơ  một  tình  yêu  dẹp,
      một hạnh phúc đơn sơ.
                              “Nhà em có  một giàn giầu
                         Nhà tôi có  một hàng cau liên phòng
                              Thôn Đoài  thì  nhớ thôn Đông
                         Cau  thôn Đoài  nhớ giầu không thôn  nào?”
                                                        (Trích “ Tương tư’ -  Nguyễn  Bính)
         Hình  ảnh  “giàn  giẩu”;  “hàng  cau”  là  hình  ảnh  quen  thuộc  của  làng  quê  Việt
      Nam  là hình  bóng quê hương từ bao  đời.  Hình  ảnh trầu,  cau tượng trưng cho nét
      đẹp  văn  hóa  của  dân  tộc  là  phong  tục,  tập  quán  của  người  dân  Việt  từ bao  đời
      mà  ông cha ta thường nói:  “Miếng trẩu là đầu câu chuyện" và hình ảnh trầu cau
      còn  biểu  tượng cho  tình yêu,  hôn  nhân,  lễ  hội,  cúng giỗ,  giao  tiếp  giữa  cuộc  sông
      đời  thường  mà  trong  ca  dao  xưa  ta  vẫn  còn  nhớ:  “Giúp  em  quan  tám  tiền  treo.
      Quan  năm  tiền  cưới  lại đèo  buồng cau” và trong truyện “Sự tích  trầu cau” đã nói
      lên  tình yêu thủy  chung gắn kết trong tình  nghĩa vỢ chồng khi  sông và chết vẫn
      được ở bên  nhau và bài thơ “Mời  trầu” của nữ sĩ Xuân Hương cũng thể hiện hình
      ảnh  trầu  cau,  tượng trưng cho tình yêu,  cho hôn nhân,  khao khát một hạnh phúc
      như lời  tự sự của  nữ sĩ:  “Quả cau  nho  nhỏ  miếng trầu  hôi.  Này  của Xuân  Hương
      dã  quệt  rồi.  Có phải  duyên  nhau  thì  thắm  lại.  Đừng xanh  như lá  bạc  như vôi”.
      Như  vậy,  tiếng  gọi:  “Nhà  em  có  một  giàn  giầu.  Nhà  tôi  có  một  hàng  cau  liên
      phòng”  đưa  chúng  ta  tìm  thấy  giữa  “nhà  em"  và  “nhà  tôi”  đều  chỉ  có  “một  hàng
      giầiT  và  “một  hàng  cau”.  Con  sô" vẫn  là  “một”,  anh  cũng  “một  hàng  cau”  và  em
      cũng “một giàn giầu"  vẫn  còn  lẻ  loi,  chiếc bóng.  Anh  vẫn  ở thôn  Đoài,  em vẫn  ở
      thôn  Đông,  giữa  anh  và  em  vẫn  là  đôi  nơi,  vẫn  là  hai  vùng trời  thương nhớ,  hai
      phương trời  cách biệt.  Nhưng anh vẫn nhớ em, vẫn  ước mơ về  một tình yêu,  một
      hạnh  phúc dù  đó  chỉ  là ước mơ và mơ ước với tiếng thì  thầm:
                               “Thôn Đoài  thì nhớ thôn Đông
                         Cau  thôn Đoài  nhớ giầu không thôn  nào?”
         Hình  ảnh  “thôn  Đoài”  nhớ “thôn  Đông”  là  hình  ảnh  quê  hương thôn  xóm  của
      người  dân  quê  ta từ bao  đời,  nhưng hình  ảnh  ấy, với  nét bút tài  hoa  dung dị  của
      Nguyễn  Bính,  nhà  thơ  khắc  họa  một  môi  tình  quê,  tình  yêu  của  anh,  tình  yêu
      của  chàng  trai  thôn  Đoài  ngày  ấy  vẫn  mãi  nhớ,  mãi  yêu  chân  thành  tha  thiết
      người  con  gái  thôn  Đông  chỉ  cách  một  đầu  đình  dù  đó  là  tình  yêu  đơn  phương,
                                                                                   85
   81   82   83   84   85   86   87   88   89   90   91