Page 84 - Bí Quyết Thi Đậu THPT Quooac Gia Môn Văn
P. 84

nhớ  của tình  yêu  lại  ngây  ngất  thẫn  thờ với  tiếng gọi:  “Anh  nhớ tiếng,  anh  nhớ
     hình,  anh  nhớ ảnh.  Anh  nhớ em,  anh  nhớ lắm,  em  ơi”.  Và Xuân  Quỳnh  cũng  dạt
     dào  cháy  bỏng với  tiếng  lòng thổn  thức:  “Những  ngày  không gặp  nhau.  Biển  bạc
     đầu thương nhớ.  Những ngày không gặp nhau.  Lòng thuyền đau rạn  vỡ”. Và: “Nếu
     phải  cách  xa  anh.  Em  chỉ  còn  bão  tổ”.  Như vậy,  tình  yêu  và  nỗi  nhớ  là  hai  mặt
     của  một  vấn  đề,  là  mẫu  số chung  cho  những  ai  đã yêu,  đang yêu  và hết  lòng cho
     tình yêu ấy và chính nỗi nhớ là thước đo giá trị của tình yêu, thẩm định tình yêu.
        Đặc  biệt,  cái  hay  trong  câu  thơ:  “Một  người  chín  nhớ mười  mong  một  người”
     của Nguyễn  Bính.  Với  tiếng gọi  “một  người”  ở  đầu  câu và  “một  người”  ở cuôl  câu
     ôm  trọn  thành  ngữ  “chín  nhớ  mười  mong”  tuy  đồng  âm  nhưng hoàn  toàn  khác
     nghĩa.  Hình  ảnh  “một  người”  ở  đầu  câu  là  chàng  trai  quê  đang  yêu  là  “tôi  yêu
     nàng” và hình ảnh “một người” ở cuối  câu là cô gái quê thôn Đông mà chàng trai
     thôn  Đoài  đang  thương  thầm  nhớ  trộm  nhưng  nào  có  biết.  Quả  thật,  Nguyễn
     Bính  là  thi  sĩ  của  làng  quê,  của  hương  đồng  cỏ  nội  với  một  trái  tim  thương yêu
     chân  chất,  mộc  mạc.  Nhà  thơ  đã  sử  dụng  những  ngôn  ngữ  thật  giản  dị,  chân
     thật,  gần  gũi  cuộc  sông nông thôn  Việt  Nam  làm  nên  những vần  thơ thấm  đẫm
     tình yêu quê hương,  tình yêu đôi  lứa thật sâu lắng,  đậm  đà.
        2.    Phân tích khổ thơ giữa  (12  câu): Sự trách hờn, mong đợi của chàng
     trai quê  khi đã yêu
                             “Hai  thôn chung lại một làng
                         Cớ sao  bên  ấy chẳng sang bên này?


                             Bao giờ bến mới gặp đò
                         Hoa khuê các,  bướm giang hổ gặp  nhau”.
                                               (Trích “Tương tư' -  Nguyễn Bính)
        Chàng  trai  quê  khi  đã  yêu,  tự  hỏi  với  lòng  mình  với  tiếng  gọi:  “Hai  thôn
     chung lại  một  làng.  Cớ san  bên  ấy chảng sang  bên  này?”.  Lời  hỏi,  lời  tự vấn  của
     chàng  trai  quê  thể  hiện  nỗi  băn  khoăn  thắc  mắc.  Tại  sao?  “tôi”  ở  thôn  Đoài,
     nàng ở thôn  Đông,  hai  thôn  cùng chung một  làng,  thì  đâu  có  gì  xa xôi,  đâu có  ^
     cách  trở  “mà  sao  bên  ấy  chẳng  sang  bên  này?”.  Phải  chăng,  lời  hỏi  cũng  là  lời
     trách  hờn,  vì  sao  nàng  ở  bên  ấy  “thôn  Đông”  tôi  ở  bên  này  “thôn  Đoài” khoảng
     cách về  không gian có  rộng lớn gì  đâu!  khó khàn cách trở gì  đâu!  Mà tại  sao bên
     ấy “cớ sao  bên  ấy chẳng sang bên  này?” nàng vẫn  sống thầm lặng, yên lặng như
     chiếc  bóng  thế  sao!  Và  chàng  trai  quê  tiếp  tục  thắc  mắc,  băn  khoăn  rồi  tự hỏi
     lòng mình,  nếu “bảo  rằng cách  trở đò giang” thì việc “không sang”;  “chẳng sang”
     đã  đành  đi,  nhưng đằng này chỉ  cách  nhau  có  một cái  đình ở đầu làng,  thì  có  xa
     gì  mấy  đâu,  khó  khăn  cách  trở  ^   đâu  mà  “tình  lại  xa xôi”  đến  thế!.  Hàng  loạt
     lời  hỏi,  tự  vấn  của  chàng  trai  quê  biểu  hiện  nỗi  thắc  mắc  rất  chân  thật,  chân
     tình,  nghĩ  sao  nói  vậy  là  nói  lên  tình yêu  của chàng trai  quê  thật  sự đã yêu,  gởi
     trọn  trái  tim  của  mình  cho  người  con  gái  ấy.  Nhưng,  tại  sao  cô  gái  làng  thôn
                                                                                  83
   79   80   81   82   83   84   85   86   87   88   89