Page 75 - Bí Quyết Thi Đậu THPT Quooac Gia Môn Văn
P. 75
thăm thôn Vĩ? Anh quên rồi sao! Lời trách móc giận hờn ấy nói lên niềm mong
đợi tha thiết người thân trở về là thế hiện tấm lòng người ở lại, vẫn mong nhớ
kẻ đi xa. Tiếng gọi “chơi thôn Vĩ” nghe có vẻ nặng nề so với từ “thăm thôn Vĩ”,
nó nhẹ nhàng, êm dịu hơn. Nhưng thật sự với từ gọi “chơi” thể hiện cách nói
chân chất, mộc mạc, không trau chuốt, nghĩ sao nói vậy trong lòng người con gái
ấy là nét đẹp chân quê, chân tình của con người Vĩ Dạ. Mạch cảm xúc trong tâm
hồn nhà thơ tiếp tục khơi dậy làm sông lại cảnh đẹp Vĩ Dạ với tiếng gọi: “Nhìn
nắng hàng can nắng mới lên”, vần nhịp thơ 1/3/3 đều đặn, giọng thơ trầm bỗng,
giàu hình ảnh đưa chúng ta tìm về vẻ đẹp nơi vùng đất Vĩ Dạ thật đáng yêu.
Mỗi lần nhắc đến “nắng hàng cau” là chúng ta nhớ về hình ảnh quê hương trên
khắp mọi miền đất nước, đâu đâu cũng có cau, có trầu vẻ đẹp từ bao đời. Nhắc
đến “cau" là tượng trưng cho lễ hội, cưới xin, cúng giỗ là nét văn hóa phong tục
tập quán của người dân Việt. Nhưng hàng cau Vĩ Dạ có một vẻ đẹp riêng, mỗi
nhà đều có mồi vườn cau với những hàng cau thẳng tắp, thân cau cao vút, tán
cau xanh rờn, lá cau mượt mà vươn mình khoe sắc cùng ánh bình minh đang
lên, khơi gợi một sắc màu xanh lung linh tươi tắn, tràn đầy sức sông mà nhà
thơ Vũ Quần Phương từng ca ngợi: “Nhìn nắng hàng cau nắng mới lên, gợi lại
một nỗi niềm về quê hương làng mạc dáng yêu đến thế”.
Mở rộng: Nghĩ về cái “nấng mới lên" trong hồn thơ của Hàn Mặc Tử, ta lại
nhớ đến cái “Nắng mới” trong hồn thơ của Lưu Trọng Lư. Hai thi nhân đều cảm
nhận về một hình ảnh nhưng “nắng mới lên” của Vĩ Dạ thôn là cảnh đẹp thiên
nhiên tràn đầy sức sông còn “Nấng mới" của Lưu Trọng Lư là đưa ta tìm về hoài
niệm, tìm về hình bóng người mẹ quê nghèo với chiếc áo nâu, bạc màu sương gió
là hình ảnh không bao giờ quên trong kí ức của mỗi con người qua những vần
thơ: “Tôi nhớ mẹ tôi thuở thiếu thời. Lúc người còn sống tôi lên mười. Mỗi lần
nắng mới reo ngoái nội. Áo đỏ người dưa trước dậu phơi". (Nắng mới - Lưu
Trọng Lư).
2. Phân tích hai câu còn lại:
“Vườn ai mướt quá xanh như ngọc,
Lá trúc che ngang mặt chữ điền.”
Mạch cảm xúc trong tâm hồn nhà thơ tiếp tục nhớ về kỉ niệm đẹp nơi vùng
què Vĩ Dạ. Ngoài cái “nắng mới lên” chúng ta còn tìm thấy Vĩ Dạ tràn đầy sức
sông với hình ảnh: “Vườn ai mướt quá xanh như ngọc”. Hai tiếng “vườn ai” cất
lên như một lời gọi mơ hồ, bâng khuâng mà thực tế chính là “vườn em", vườn
của người con gái Vĩ Dạ thôn mà nhà thơ có lần đến nơi đó. Với cụm từ so sánh
“mướt quá xanh như ngọc” toát lên vẻ đẹp rất riêng, mỡ màng, tươi tắn, cây cỏ
hoa lá nơi đây quanh năm xanh tươi và khi đêm về vẫn còn đọng lại chút sương
74