Page 70 - Bí Quyết Thi Đậu THPT Quooac Gia Môn Văn
P. 70

Quê hương nếu ai không nhớ
                         Sẽ không lớn  nỗi  thành  người”.
                                                     (trích “Quê hươnự' -  Đỗ Trung Quân)
        Quê  hương!  mãi  mãi  là  tiếng  gọi  thân  thương trong tiềm  thức,  kí  ức  của  mỗi
     con  người,  là  nơi  chôn  nhau  cắt  rô"n,  nơi  chứa  đựng bao  dòng  sữa  ngọt  ngào  của
     mẹ,  lời  ru  của  bà  hòa  cùng  tiếng  vọng  của  gió  của  núi  của  sông,  mà  mỗi  lần  đi
     xa,  không  ai  không  khỏi  nhớ  về.  Nỗi  nhớ  ấy,  chúng  ta  liên  tưở ng  khổ  thơ  cuôl
     trong bài  thơ “Tràng Giang” của Huy Cận trích trong tập “Lửa Thiêng” xuất bản
     năm  1940,  nhà thơ cũng bày tỏ  nỗi lòng người thi nhân trước trời rộng sông dài,
     là  chạnh  nhớ  về  quê  nhà  cùng  tình  yêu  quê  hương  non  nước  được  thể  hiện  với
     đoạn thơ sau;
                         “Lớp  lớp mây cao đùn  núi  bạc.
                         Chim  nghiêng cánh  nhỏ bóng chiều sa.
                         Lòng quê dợn dợn  vời con  nước.
                         Không khói hoàng hôn cũng nhớ nhà”.
                                                        (Trích “Tràng Gianự’ -  Huy Cận).
     II.  PHẦN TRỌNG TÂM
        1.  Hai câu đầu: Nỗi lòng của Huy Cận trước trời rộng sông dài.
                         “Lớp lớp mây cao đùn  núi  bạc
                         Chim  nghiêng cánh  nhỏ  bóng chiều sa”.
        Ánh  mắt  của  Huy  Cận  nhìn  về  bầu  trời,  một  không gian  thu  lúc  chiều  xuông
     và  cất  lên  tiếng  gọi:  “Lớp  lớp  mây  cao  đùn  núi  bạc”.  Nhịp  thơ  2/2/3,  giọng thơ
      trầm  bổng toát  lên  cảnh  chiều  thu  trên  sông thật  đẹp.  Huy  Cận  mượn  hình  ảnh
      “mây”   nói  lên  vẻ  đẹp  không  gian  lúc  chiều  về.  Với  hình  ảnh  “lớp lớp  mây  cao”
      trong  Tràng  Giang  của  Huy  Cận  là  những  áng  mây  không  lữrìg lờ trôi,  êm  đềm
      trôi  như áng  mây  chiều  trong hồn  thơ “Chiều  tối”  của  Hồ  Chí  Minh  với:  “Chòm
      mây  trôi  nhẹ giữa  tầng  không”  mà  áng mây  chiều  của Huy  Cận  mang một  dáng
      vẻ  khác,  trạng  thái  khác.  Với  động  từ gợi  hình  “đùn”  Huy  Cận  mượn  trong thơ
      của Đỗ  Phủ  (Trung Quôh) với  lời thơ;  “Mặt đất mây  đùn  cửa ải xa”.  Từ “đùn” gỢi
      người  đọc  nhìn  thấy  những  áng  mây  chiều  đang  nhô  lên,  đùn  lên,  hình  thành
      những  ngọn  núi  bạc  trắng,  toát  lên  một  không  gian  thu  trong  sáng,  huyền  ảo,
      xua  tan  sự u  buồn,  hoang vắng trước  cảnh  vật  lúc  chiều  về  như đem  lại  cho  nhà
      thơ  một  cảm  giác  êm  dịu,  sự thanh  thản  của  tâm  hồn,  xua  đi  nỗi  cô  đơn,  trông
      vắng  của  thi  nhân  trước  trời  rộng,  sông  dài.  Và  ánh  mắt  Huy  Cận  nhìn  thấy
      giữa  bầu  trời  thu,  một  cánh  chim  chiều  với  tiếng  gọi;  “Chim  nghiêng  cánh  nhỏ
      bóng chiều  sa”.  Huy  Cận  mượn hình ảnh “cánh  chim” nói  lên vẻ  đẹp không gian
      lúc  chiều  tà.  Nhưng  cánh  chim  trong  thơ  Huy  Cận  hoàn  toàn  khác  với  cánh
      chim  trong  thơ  xưa  mà  ca  dao  có  viết:  “Chim  bay  về  núi  tối  rồi”  trong “Truyện
      Kiều”  của  Nguyễn  Du  có  ghi:  “Chim  hôm  thoi  thót  về  rừng”  và  trong  thơ  Bà
      Huyện  Thanh  Quan  với  hình  ảnh:  “Ngàn  mai  gió  cuốn  chim  bay  mỏi”.  Nhưng

                                                                                   69
   65   66   67   68   69   70   71   72   73   74   75