Page 64 - Bí Quyết Thi Đậu THPT Quooac Gia Môn Văn
P. 64
đầy sức sông đáng yêu biết bao! Nó tượng trưng cho tình yêu, ước mơ, hạnh phúc
mà mỗi người chỉ có một thời son trẻ nhưng rồi thời gian đi qua, tuổi trẻ thu
nhỏ lại, ngắn lại, hẹp lại và sẽ không còn hiện hữu, nghĩa là tôi cũng mất, cũng
hòa vào vũ trụ, vào không gian như lời tự sự tỏ bày nuôi tiếc của thi nhân: “Mà
xuân hết nghĩa là tôi cũng mất”. Mạch cảm xúc của thi nhân tiếp tục cảm nhận:
“Lòng tôi rộng nhưng lượng trời cứ chật. Không cho dài thời trẻ của nhăn gian".
vẫn nhịp thơ 3/5 dìu dặt. Với tiếng gọi “lòng tôi rộng” như muốn nói lòng tôi
mênh mông, bao la rộng lớn, tôi muôn trường sinh bất tử cùng năm tháng, muôn
trẻ mãi không già để được tận hưởng với đâ't trời nhưng quy luật tạo hóa lại vô
cùng nghiệt ngã vì “lượng trời cứ chật” phải khép lại, đóng sầm lại không cho
tôi vươn dài trải rộng với thời gian với nhân gian như lời thầm thì, oán trách
của thi nhân: “Lòng tôi rộng nhưng lượng trời cứ chật. Không cho dài thời trẻ
của nhân gian”. Đặc biệt với hai từ tương phản giữa “rộng” và “chật” nói lên cái
nghịch lí của đời người, bi kịch của con người cũng là bi kịch của thi nhân. Vì
sao lòng tôi rộng mở, muôn ôm trọn cả sự sông của tạo vật này, cuộc đời này
mãi mãi với thời gian, không gian nhưng “ý trời" không cùng đồng cảm, cùng
cảm nhận được “lòng tôi” mà lại nghiệt ngã với tôi, muôn khép chặt cuộc đời tôi
và trong lòng thi nhân cất lên như tiếng vọng buồn, lời than thở tiếc nuôi: “Nói
làm chi rằng Xuân vẫn tuần hoàn. Nếu tuổi trẻ chẳng hai lần thắm lại. Còn trời
đất nhưng chẳng còn tôi mãi. Nên bâng khuâng tôi tiếc cả đất trời”. Tiếng thầm
thì “Xuân vẫn tuần hoàn” người đọc hiểu rằng, Xuân của bốn mùa của đất trời,
tạo vật vẫn tuần hoàn, nôl tiếp, tiếp nôl, theo bước đi vô tận của thời gian với
“Xuân khứ, xuân lai, xuân bất tận” (Xuân qua, xuân đến, xuân mãi mãi) nhưng
một dời người chỉ có thời thanh xuân, một quảng đời tuổi trẻ, nó chỉ đến và qua
đi, chỉ có một lần, một thời khắc nhất định “Chẳng hai lẩn thắm lại” nói như
triết gia Hi Lạp - Hécralite: “Không ai tắm hai lần trong cùng một dòng sông”
bao giờ. Nhưng đất trời, vũ trụ thì lại vĩnh hằng, trường cửu, vô hạn với thời
gian. Còn tuổi trẻ, đời người thì hữu hạn như thi nhân Cao Bá Quát từng thôt
lên: “Xử thế nhược dại mộng” ý nói cuộc đời như một giấc mộng lớn hay: “Cuộc
dời như bóng câu qua cửa sổ” thoáng thấy đó rồi lại mất đó, ngắn ngủi quá, tiếc
nuôi quá, kiếp nhân sinh, kiếp con người chỉ là bi kịch trước sự vô hạn khắc
nghiệt của thời gian. Vì trời đất thì còn mãi, hiện hữu mãi, vô tận nhưng còn tôi
“chẳng còn tôi mãi” tôi chỉ là hữu hạn, có rồi mất, đến rồi đi, đi vào lãng quên
cùng năm tháng. Một dự cảm sẽ mất, sẽ không còn hiện hữu, sẽ không còn tôi
mãi ở cõi nhân gian, vì thế, thi nhân đã thể hiện niềm nuôi tiếc qua tiếng thơ:
“Nên bâng khuâng tôi tiếc cả đất trời”. Tiếng gọi: “Tôi tiếc cả đất /rời”chính là
tiếng lòng của thi nhân, niềm nuôi tiếc không nguôi vì tuổi trẻ, tuổi thanh xuân
sẽ chóng qua, đâu còn trẻ mãi để tận hưởng vẻ đẹp của tạo vật, đất trời và cuộc
đời là thế hiện niềm khao khát sự sống, ham sống, tha thiết sông. Chính là lòng
yêu đời, yêu đất trời thiên nhiên tạo vật trong tâm hồn thi nhân. Một quan
niệm nhân sinh rất mới, rất Xuân Diệu.
63