Page 61 - Bí Quyết Thi Đậu THPT Quooac Gia Môn Văn
P. 61
hoa nở cũng vô tình”. Những vần thơ là lời bày tỏ tấm lòng của tác giả thương tiếc
cho số phận một loài hoa sớm nở tôl tàn rồi thi nhân trách cho thời gian nghiệt
ngã, người đời vô tình. Nhưng phần mở đầu trong bài thơ “Vội vàng”, Xuân Diệu
có viết: “Tôi muốn tắt nắng đi. Cho màu đừng nhạt mất. Tôi muốn buộc gió lại.
Cho hương dừng bay đi”. Với Xuân Diệu, nhà thơ không chỉ buồn khi nhìn sắc
màu phai vì nắng không chỉ thương khi nhìn hương của hoa nhạt nhòa vì gió mà
nhà thơ lại tác động vào vũ trụ, muốn không chế không gian, thể hiện bằng hành
động, tưởng chừng như vô lí, nghịch lí mà lại hoàn toàn hợp lí, có lí của một tâm
hồn yêu thiên nhiên tha thiết và tha thiết với thiên nhiên. Đây là một quan niệm
nhân sinh rất mới, rất hiện đại đúng như lời nhận định: “Thơ Xuân Diệu chính là
tâm hồn Xuân Diệu”.
III. PHẦN KẾT THÚC
1. về nghệ thuật: Đoạn thơ mở đầu như một lời tự sự chân tình, nhịp thơ
êm đềm trầm bổng, giọng thơ giàu tính triết lí, giàu chất suy tưởng.
2. về nội dung; Thể hiện một tâm hồn tràn đầy sức sôhg, sông hết mình với
thiên nhiên, tạo vật với ước nguyện được giữ mãi vẻ đẹp nguyên thủy của thiên
nhiên. Đây là một qụan niệm nhân sinh rất mới, mới nhất đế làm nên một hồn
thơ bất hủ. Đúng như lời nhận định của nhà phê bình Hoài Thanh: “Xuân Diệu
là nhà thơ mới nhất trong các nhà thơ mới”.
Để tuyển sinh: Anh chị phân tích “Sự cảm n hận về thời g ia n ” của nhà
thơ Xuân Diệu qua đoạn thơ sau trong bài “Vội vàn g” trích trong
tập “Thơ T hơ” xuất bản năm 1938 để tìm thấy nỗi băn khoăn, lo
lắng của nhà thơ trước cuộc đời.
X uân d an g tới n g h ĩa là Xuân đương qu a
X uân còn non n g h ĩa là Xuân sẽ g ià.
Mà Xuân h ết n g h ĩa là tôi cũng m ất
Lòng tôi rộng, nhưng lượng trời cứ ch ậ t
K hông ch o d à i thời trẻ củ a n hân g ian
N ói làm ch i rằn g Xuân vẫn tuần h oàn
N ếu tuổi trẻ ch ẳn g h ai lần thắm lại!
Còn trời:đ ất nhưng ch ẳn g còn tôi m ãi
N ên hăng kh u ân g tôi tiếc cả đ ấ t trời
Mùi thán g năm đều rớm vị c h ia p h ô i
K h ắp sông núi vẫn than thầm tiễn hiệt...
(Trích “Vội Vàng” - Xuân Diệu - 1938)
60