Page 222 - Bí Quyết Thi Đậu THPT Quooac Gia Môn Văn
P. 222

r



     của  giặc  nhằm  ra  sức  uy  hiếp,  khủng bô' tinh  thần  của  Tnú  và  dân  làng Xôman,
     hãy  nhìn  Tnú  mà  tiếp  tục  còn  cầm  giáo,  cầm  mác  chông  lại  bọn  chúng  hay
     không?  Khi  mười  đầu  ngón  tay  Tnú  như  mười  ngọn  đuô'c  sông.  Lạ  thay,  “Tnú
     không  thèm  kêu  van"  trước  hành  động  dã  man  của  kẻ  thù,  vì  Tnú  nhớ  lời  anh
     Quyết nói:  “Người cộng sản  không thèm  kêu  van” trước bạo lực  của kẻ  thù,  chứng
     tỏ  Tnú  chịu  đựng  sự  đau  đớn  của  thân  xác,  vượt  lên  chính  mình,  làm  chủ  bản
     thân  là  vẻ  đẹp  kiên  cường,  bất  khuât  trước  kẻ  thù,  vẻ  đẹp  của  “uy  vũ  bất  năng
     khuất”.  Đặc  biệt,  nhà  văn  đã  đi  sâu  vào  thê  giới  nội  tâm  của  Tnú  để  miêu  tả,
     giúp  cho  người  đọc  thấy  rõ  lúc  ấy  Tnú  dường  như không  cảm  thấy  nóng  ở  mười
     đầu ngón  tay,  nóng ở mọi  giác  quan  mà Tnú  cảm  thấy  nóng,  “Anh  nghe lửa cháy
     trong  lồng  ngực,  cháy  ở  bụng”  là  thế  hiện  lòng  căm  thù  giặc  sâu  sắc  lên  đến
     đỉnh  điểm  của  Tnú  và  thấy  được  sự  kiên  cường,  quả  cảm  của  Tnú  trước  hành
     động  tàn  bạo  dã  man  của  kẻ  thù  là  thước  đo  lòng  yêu  nước  trong  trái  tim  của
     anh  thật  sâu  đậm.  Quả  thật:  “không  có  gi  cao  cả  hơn  một  sự  đau  đớn  lớn”.
     (Musset)

        Liên  hệ:  Hình  ảnh  Tnú  bị  giặc  đốt  ở mười  đầu  ngón  tay  nhưng Tnú vẫn  chịu
     đựng,  kiên  cường  vẫn  “Uy  vũ  bất  năng  khuất”  gợi  cho  chúng  ta  liên  tưởng  tập
     thơ “Máu  và hoa” của Tô' ílữu  cũng toát lên vẻ  đẹp kiên cường bất khuất như thê'
     với  những  lời  thơ  “Chúng  muốn  dốt  ta  thành  tro  bụi.  Ta  hóa  vàng  nhân phẩm
     lương tâm.  Chúng muốn  biến  ta thành ô  nhục.  Ta làm sen  thơm  ngát giữa đầm”.
     (trích “Máu  và Hoa” -  Tô' Hữu).
        3.  Tnú  nặng tình với quê  hương đât nước.
        a.  Tnú  tiếp  tục chiến dấu: Tnú, hai  bàn tay của anh giờ này,  mỗi  ngón mất
     đi  một đô't  nhưng anh  không trở thành  kẻ  tàn  phế,  Tnú vẫn tiếp tục  đăng kí  gia
     nhập  lực  lượng  vũ  trang  giải  phóng  quân.  Anh  đã  biến  nỗi  đau  thương  của  gia
     đình  của  quê  hương  thành  hành  động  dũng  cảm  chiến  đấu  quên  mình  giết  giặc
     đề’  trả  thù  nhà  đền  nợ  nước  vì  Tnú  nghĩ  rằng,  mảnh  đâ't  này,  quê  hương  làng
     Xôman  này đã chôn chặt biêt bao  người  dân  lành vô tội và mảnh đâ't đã ôm trọn
     hình  hài  của  vỢ  con  anh.  Vậy  anh  phải  biến  nỗi  đau  thương  thành  hành  động
     căm  hờn  trong  chiến  đâ'u  là  thể  hiện  lí  tưởng  sô'ng  đẹp  “Sống  là  cho  đâu  chỉ
      nhận  riêng minh”.

        b.  Tnú  với  hình  bóng  cây  xà  nu:  Ba  năm  qua,  Tnú  tham  gia  lực  lượng  vũ
      trang  giải  phóng  quân.  Khi  anh  trở  về  thăm  làng,  chỉ  có  một  đêm  theo  giấy
      phép của đơn vị  câ'p và niềm  sung sướng tràn  ngập khi Tnú nhìn thấy cây xà nu,
      đồi  xà  nu,  rừng xà  nu  vẫn  vươn  mình  trỗi  dậy  đón  nhận  ánh  sáng của  mặt  trời.
      Và  lúc Tnú  trở về  đơn  vị  “Tnú  nhìn  ra xa.  Đến  hút  tầm  mắt cũng không thấy gì

                                                                                  221
   217   218   219   220   221   222   223   224   225   226   227