Page 217 - Bí Quyết Thi Đậu THPT Quooac Gia Môn Văn
P. 217
Chiến tranh là một tội ác, chính bom đạn của kẻ thù ra sức tàn phá bao
thành quả lao động của con người, sức sống của thiên nhiên, hủy diệt cuộc sông
của bao người dân lành vô tội. Đọc truyện ngắn “Rừng xà nu” của nhà văn
Nguyễn Trung Thành, trích trong tập “Trên Quê hương những anh hùng Điện
Ngọc”, xuất bản năm 1969. Tác giả khắc họa hình ảnh cây xà nu, rừng xà nu
cũng oằn mình chịu bao đau thương trước bom đạn của Đế quốc. Lạ thay, cây xà
nu, rừng xà nu vẫn vươn mình trổi dậy, sừng sững tiếp nôl dưới ánh nắng ban
mai của mặt trời như một hình tượng nghệ thuật khó quên.
II. PHẦN TRỌNG TÂM
Hình tượng cây xà nu.
1. Cây xà nu đau thương trong bom đạn.
- Năm 1965, Đế quốc Mỹ đưa quân vào miền Nam, chúng mở rộng cuộc chiến
tranh và dập tắt các phong trào đâu tranh cách mạng trên mảnh đất Tây
Nguyên. Hình ảnh cây xà nu, rừng xà nu cùng chịu chung sô phận từ bom đạn
của kẻ thù với hình ảnh; “Cả rừng xà nu hàng vạn cây không có cây nào không
bị thương. Có những cây bị chặt đứt ngang nửa thân mình, đổ ào ào như một
trận bão. ơ chỗ vết thương, nhựa ứa ra, tràn trề, thơm ngào ngạt, long lanh
nắng hè gay gắt, rồi dần dần bầm lại, đen và đặc quyện thành từng cục máu
lớn”. Với đoạn văn miêu tả thật sông động, nhà văn đã thổi vào cây xà nu, rừng
xà nu như một sinh thể có hồn, mang dáng vẻ của một con người, một tập thể
đang chịu đựng trước sự tàn phá do bom đạn của đế quốc. Đặc biệt, với nghệ
thuật tăng cấp “cả rừng xà nu không có cây nào không bị thương” chứng tỏ, bom
đạn của Đế quốc, chúng ra sức hủy diệt sức sông của thiên nhiên, môi trường
sông của con người với chính sách “dốt sạch, quét sạch, giết sạch”. Và hình ảnh
“nhựa ứa ra tràn trề... và đặc quyện thành từng cục máu lớn”, một hình ảnh
nhân hóa độc đáo, chứng tỏ nhựa xà nu chính là hơi thở, mạch sông là máu thịt
của con người Tây Nguyên đang chịu đựng sự đau thương tàn khôb trước bom
đạn của Đế quôb, càng khơi dậy lòng căm thù sâu sắc của người dân Tây Nguyên
đôì với quân giặc thật vô cùng.
- Hình ảnh cây xà nu tiếp tục khắc họa với nét bút độc đáo của Nguyễn
Trung Thành, tác giả đã thổi vào cây xà nu mang dáng vẻ như con người đang
hứng chịu trước bom đạn tàn khôb của Đế quô'c qua hình ảnh thật xúc động: “Có
những cây con vừa lớn ngang tầm ngực người lại bị đạn đại bác chặt đứt làm
đôi. Ỡ những cây dó, nhựa còn trong, chất dầu còn loãng, vết thương không lành
được, cứ loét mãi ra, năm mười hôm thì cây chết”. Với ngôn ngữ tạo hình độc
đáo, tác giả khắc họa hình ảnh cây xà nu con đang vươn mình tràn đầy sức sông
nhưng bom đạn của kẻ thù ra sức hủy diệt, những cây con không đủ sức đề
kháng, vết thương cứ loét mãi ra rồi cây chết, càng gợi cho người đọc thấy rõ sức
sôhg thiên nhiên bị hủy diệt cũng là sự hủy diệt cả hơi thở của người dân Tây
216