Page 172 - Bí Quyết Thi Đậu THPT Quooac Gia Môn Văn
P. 172

2.  Ca  dao Việt  Nam  có  ghi:  “Đến  đáy  thì  ở lại đáy.  Bao giờ bén  rễ xanh  cây  mới
        về”.  (Ca dao)
      3.  Nhà thơ Tô" Hữu  có  viết:  “Ta về minh  có  nhớ ta.  Ta  về ta nhớ những hoa cùng
        người",  (trích “Việt Bắc” -  Tô" Hữu)
      4.  Ca  dao  Việt  Nam  có  ghi:  “Thương  nhau  thương  cả  lối  đi.  Ghét  nhau ghét  cả
        tông chi  họ  hàng”.  (Ca dao)
      5.  Có ý kiến  rằng;  “Tình yêu  hiện  hình  nỗi  nhớ là qui  luật tình  cảm  thiêng liêng
        của con  người".  (Lời  nhận  định)
      6.  Tục ngữ có ghi:  “Uống nước nhớ nguồn”', “Ăn quả nhớ kẻ  trồng cây”.
      1.  Thiền  sư Thích  Nhâ't  Hạnh  có  nói;  “Quê  hương không chỉ  là  nơi  chôn  rau  cắt
        rốn  mà  ở đâu  mang  lại  cho  ta  hơi  thở,  cuộc  sống,  tình yêu  thương  thì  nơi  đó
        cũng là quê hương” (Thiền  sư Thích Nhất Hạnh).

                                      HƯỚNG DẪN
      I.  PHẦN GIỚI THIỆU

                             “Nhớ gì  như nhớ người yêu
                        Trăng lên đồi  núi  nắng chiều lưng nương
                             Nhớ từng bản  khói cùng sương
                        Sớm  khuya bếp lửa người  thương đi  về”.
                                                        (trích “ Việt Bắd’ -  Tố Hữu).
        Những vần  thơ  của  Tô" Hữu  trong  hồn  thơ Việt  Bắc,  thể  hiện  nỗi  lòng  người
      ra  đi  vẫn  nặng tình  với  quá  khứ với  bao  kỉ  niệm  đẹp  của một  thời  kháng chiến.
      Những tình  cảm  đáng nhớ ấy,  đưa  chúng ta nghĩ  về  bài  thơ “Tiếng hát con  tàu”
      của  nhà thơ  Chê" Lan Viên  cũng thế  hiện bao  nỗi  nhớ về  chiến  khu xưa,  cảnh  cũ
      người  xưa  trên  vùng  đất  Tây  Bắc,  một  thời  bom  đạn,  mãi  mãi  in  sâu  trong tâm
      hồn thi  nhân qua đoạn thơ sau:
                         “... Nhớ bản sương giăng,  nhớ đèo mây phủ
                         Nơi nào qua lòng lại chẳng yêu  thương?

                         Khi ta ở chỉ là nơi đất ở
                         Khi  ta đi  đất đã hóa tâm hồn!
                         Anh  bỗng nhớ em  như đông về nhớ rét
                         Tình yêu ta như cánh kiến hoa vàng
                         Như xuân đến  chim  rừng lông trở biếc
                         Tình yêu làm đất lạ hóa quê hương ...”
                                                 (trích “Tiếng hát con  tàư' -  Chế Lan Viên)



                                                                                  171
   167   168   169   170   171   172   173   174   175   176   177